EO THON NHỎ - Trang 46

Bài phát biểu kết thúc, cuối cùng Đường Nhân cũng hoàn hồn.

Tô Khả Tây thật sự là không chịu nổi thần sắc bộ dáng này của Đường

Nhân: “Lục Trì như vậy mà cũng khiến cho cậu thần hồn điên đảo á hả? Tớ
không nhìn ra được chỗ nào quyến rũ luôn á?”

Muốn lại gần, nhưng khoảng cách lại xa, nhưng cũng không phải đến

nước này.

Đường Nhân đá hòn đá nhỏ trên sân thể dục.

Mặt mày cúi xuống, lông mi dài cũng rủ theo, trong chốc lát vụt sáng.

Tô Khả Tây còn chuẩn bị nói gì đó, chỉ nghe thấy giọng nói của

Đường Nhân: “Mỗi lần nhìn thấy cậu ấy, tự dưng trong lòng tớ cảm thấy
ngọt ngào lắm.”

“Ọe… Cậu đừng có nói mấy lời buồn nôn như vậy nữa được không

hả?”

“Không được.”

Tô Khả Tây còn chưa kịp đáp lại, thì đã thấy Đường Nhân đột nhiên

chạy về phía trước, xen lẫn trong hàng ngũ, thẳng tiến đến hàng đầu tiên.

Đúng lúc thầy phụ trách lại đứng chỗ đó, thấy cô chạy đến, hỏi:

“Chuyện gì? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Đường Nhân cười đến mức sáng rực: “Em muốn lên phát biểu.”

Sắc mặt thầy phụ trách có chút quái dị, cái lần cô lên phát biểu

“Không có gì để nói” cũng đã đủ khiến thầy ấy phải tối sầm mặt mũi rồi,
bây giờ lại tính lên bày trò gì đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.