EUN-KYO BOI VI DAU NEN MOI LA Y - Trang 302

“Ông chỉ cần kê cho tôi chút thuốc giảm đau. Bệnh mà, có

phương pháp chữa tại nhà.” Tôi cười nói với bác sĩ. Phương pháp
chữa tại nhà của tôi là rượu. Uống rượu mỗi ngày, tình trạng sức
khỏe của tôi đương nhiên sẽ xấu đi nhanh chóng. Cảm nhận được
mình suy sụp, tôi lại rất vui. Bởi vì “xét xử” bản thân chính là tuyên
cáo cuối cùng của tôi trong đời. Chỉ là để Eun-kyo trông thấy hình
dáng xấu xí của mình, tôi đau lòng lắm. Cô ấy rực rỡ hơn tất cả
ánh mặt trời trên cõi đời này, làm sao tôi có thể để cô ấy nhìn thấy
dáng vẻ ngày càng trở nên xấu xí, tàn tạ của mình được chứ?

“Để hoa này ở đầu giường của ông nội, ông sẽ coi nó như cháu ở

bên nhé.”

Cô cắm hoa sao vào bình, đưa đến bên rèm. Tôi nhận lấy, để

hoa ở đầu giường.

“Hoa sao biểu thị cho trái tim trong sáng, sự hứa hẹn, niềm vui

đấy.”

Tôi định nói hoa sao màu trắng còn tượng trưng cho cái chết...

nhưng lại thôi. Tôi không muốn làm hỏng ngôn ngữ hoa đáng yêu
của cô.

“Hôm nay ở trường có một chuyện buồn cười lắm. Ông biết

biệt danh ‘vạt áo lộ ra’ không, ha ha, là chủ nhiệm lớp chúng cháu…”

Cô ấy nói ríu rít như chim sơn ca vậy, nói đủ thứ chuyện, từ

chuyện xảy ra ở trường học, đến những người bạn, về mẹ và em
gái... Tôi cứ lặng yên nghe. Cô có biết không? Từng lời nói của cô khi
truyền vào trong tai tôi, hình thành sự cộng hưởng, biến thành bài
hát hay nhất trên thế gian này.

Nếu không tin tình yêu, có ai sẽ đi thờ phụng giọt sương sớm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.