GẶP NHAU NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 104

Khi chiếc xe chỉ còn cách họ nửa mét, tài xế đã kịp phanh gấp.

Mẹ Triệt Dã vội dừng lại, sự hốt hoảng lo lắng hiện trên nét mặt của

bà nhanh chóng chuyển sang vẻ lạnh lùng. Khi thấy chổng nhìn mình thiết
tha, bà chỉ lạnh lùng liếc nhìn chồng một cái, rồi lặng lẽ quay người đi.

Bà đã không nhìn thấy nỗi thất vọng và hụt hẫng trong ánh mắt của

chồng phía sau lưng.

Ông cũng không nhìn thấy được, sau khi quay lưng đi, bà đã thở phào

nhẹ nhõm vì ông đã thoát khỏi nguy hiểm.

Họ... đều rất yêu thương nhau!

Họ rất yêu thương nhau, nhưng họ đều học được cách che giấu tình

cảm của mình dưới sự tác động của những hiểu nhầm và cuộc chiến tranh
lạnh.

“Mẹ cậu... cũng rất yêu bố cậu đấy.” Lần này, tôi nói thật nhỏ và cũng

không quay đầu lại nhìn Triệt Dã.

Rõ ràng là yêu thương nhau như vậy, nhưng lại luôn tỏ ra lạnh lùng

không quan tâm đến nhau nên khoảng cách ngày càng xa dần. Trái tim họ...
có lẽ đã rất nhiều lần nhói đau. Khoảng cách đó chính là sự xa cách gần gũi
nhất trên thế giới thì phải. Rõ ràng là chỉ cần một ánh mắt yêu thương, một
nụ cười thì mọi chuyện sẽ được hóa giải hết, nhưng vì ai cũng cố chấp nên
đã tạo thành bức tường ngăn cách, khó mà vượt qua được.

Nhưng người vô tội nhất lại là Triệt Dã...

Khi cậu ấy lớn lên, dần hiểu ra được một số chuyện, ánh mắt cậu ấy

cũng càng ngày càng trở nên cô độc. Do khúc mắc tình cảm giữa bố mẹ mà
vô tình cậu ấy đã không nhận được sự quan tâm, chăm sóc, chính vì thế,
khi lớn dần lên thì tính cách của cậu ấy cũng trở nên ngỗ ngược hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.