GẶP NHAU NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 289

muốn xuống xe sao?”

“Đương nhiên rồi ạ.”

Tôi phải đi tìm Hứa Dực, tôi không thể bỏ qua bất kỳ khả năng nào.

Bác lái xe không phản đối, nhưng lại bật đèn xe lên, có vẻ như không

yên tâm.

Tôi xuống xe, bước về phía trước, phát hiện thấy hai bên đường có

đèn nên vẫn nhìn rõ đường.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không thấy một ánh sao nào, bầu trời đen

kịt như có một con chim màu đen khổng lồ đang dang đôi cánh của nó bao
phủ khắp cả vùng trời.

Lúc đầu đi trong làn sương mù dày đặc chắc cũng có cảm giác thế này

đây? Bên cạnh chẳng có ai để trò chuyện cùng, không biết lúc này mình
đang đi đâu, giờ là lúc nào và nên chọn hướng nào. Chỉ biết đi thẳng và đi
thẳng, không ngừng tiến thẳng về phía trước.

Cứ đi như vậy thì lúc nào mới đến đích, lúc nào mới có thể tìm thấy

người mình cần tìm nhỉ?

Có vẻ tôi đã đi được một lúc lâu rồi, nên khi định thần lại nhìn xung

quanh, mới phát hiện ra mình đã lạc đường.

Giờ tôi phải trở về trạm xe buýt bằng cách nào đây?

Tôi lo lắng nhìn xung quanh và nhận ra rằng, đây là vấn đề rất nghiêm

trọng.

Tôi nên làm thế nào bây giờ? Thật là đau đầu quá. Người đã chẳng tìm

thấy, lại còn lạc đường nữa chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.