GIẶC BẮC - Trang 663

Chu Sa Lan

Giặc Bắc

Hồi 44

CHÉN RƯỢU MỪNG CỦA ĐINH THÁI HẬU

Bốn người lầm lũi đi trên quãng đường lầy lội và trơn trợt. Cơn mưa từ
đêm qua tới giờ vẫn còn rả rích. Trời u ám. Khung cảnh hoang sơ và man
dã. Rừng với núi chạy dài mút mắt. Đồi cao đồi thấp chập chùng. Vì không
còn nhiều thời giờ vả lại kẻ cầm sổ giang hồ bị trọng thương không theo
kịp các nhân vật giang hồ đang gấp rút tới Hoa Lư để ngăn cản không cho
Lê Hoàn lên ngôi vua nên bốn người phải họp thành một nhóm nhỏ đi sau.
Vì sợ bị nhân viên do thám truy đuổi nên thỉnh thoảng họ không đi theo
đường chính mà phải dùng đường mòn nẽo tắt thành ra đường xa hơn và
lâu hơn. Cũng may nhờ Lê Hào biết đường nên họ không sợ bị đi lạc.
- Tôn ông lạnh không?
Đi bên cạnh vị phu nhân họ Hồ hỏi câu trên. Kẻ cầm sổ giang hồ lằc đầu
trong lúc ngước nhìn trời đoạn hỏi Lê Hào đang sóng đôi cùng Hồ Phong.
- Ta đang ở đâu Lê huynh biết không?
Quay nhìn quanh quất cảnh vật hai bên đường rồi Lê Hào giơ tay chỉ vào
ngọn núi xanh xanh nhô lên trên nền trời:
- Ngọn núi đó là Đại Hữu cách huyện Uy Viễn chừng hai mươi dặm...
Hồ phu nhân lên tiếng:
- Trời cũng sắp tối rồi... Lê hiền đệ thử tìm xem có chỗ nào để chúng ta trú
qua đêm…
Đưa tay chỉ Lê Hào nói liền:
- Tôi thấy xa đằng kia có nhà…

Nghe nói có nhà mọi người rảo bước. Rời núi Tản Viên mấy hôm trước họ
ngày đi đêm nghỉ, thỉnh thoảng chỉ dừng lại ăn trưa xong hối hả lên đường.
Vừa lạnh, vừa đói lại mệt mỏi nên khi nghe có nhà họ mừng rỡ đi nhanh.

Tuy nhiên khi tới nơi họ mới biết đó là ngôi miếu hoang. Nền gạch lạnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.