GIẶC BẮC - Trang 109

đảm. Lão phu đoán chắc người của tệ phái sẽ có mặt để trợ giúp...
Vừa đi vừa nói chuyện lát sau họ tới xóm nhà nhỏ ước độ mấy chục nóc gia
nằm cạnh bờ sông. Tạt vào quán cơm họ dùng tạm bữa cơm trưa. Lê Hào hí
hửng khi mua được vò rượu với giá cắt cổ. Nghỉ ngơi giây lát họ hối hả lên
đường nên không để ý tới lão chủ quán biến mất trong rừng cây rậm rạp.
Trời xế chiều.Mây đen đùn kín góc trời. Ngước nhìn kẻ cầm sổ giang hồ
nói lớn:
- Mưa tới rồi... Chúng ta mau kiếm chỗ trú mưa...
Tung mình nhảy lên ngọn cây nhìn xong y nhảy xuống đất nói:
- Hình như phía đằng kia có nhà... Chư vị đi theo tôi...
Năm người cúi đầu rảo bước. Mưa bắt đầu rơi. Gió thổi mát mặt. Lát sau họ
trông thấy ngôi nhà hiện mờ mờ trong màn mưa trắng xoá. Khi tới nơi họ
mới biết đó là một ngôi miếu khá lớn do dân trong vùng lập nên để thờ
cúng.
Đèn thắp mờ mờ. Mùi nhang phảng phất. Nền đất ẩm ướt song sạch sẻ.
Ngồi dựa vào chiếc cột lớn chính giữa, hai chân duỗi ra Lê Hào đưa vò
rượu lên chiêu ngụm dài. Khà tiếng lớn, y tặc lưỡi nói một mình song
dường như muốn nói với người chung quanh:
- Ngon thật... Cổ nhân mình nói rượu làm người hư nhưng ngẫm ra
lắm khi cũng giúp người...
Hắc Bạch Hộ Pháp làm thinh. Dường như họ có chuyện quan trọng cần suy
nghĩ nên không chú tâm vào lời nói của Lê Hào. Đưa vò rượu cho Đỗ Hậu
họ Lê hỏi:
- Đỗ huynh uống không?
Đỗ Hậu lắc đầu nhưng không hiểu nghĩ sao y lại đón lấy vò rượu. Uống
ngụm nhỏ y tặc lưỡi:
- Cay quá...
Lê Hào cười ha hả. Đỗ Hậu nói bằng giọng nghèn nghẹn:
- Rượu tuy đắng và cay nhưng ngẫm ra đâu bằng đắng cay của cuộc đời...
Hắc Bạch Hộ Pháp nhẹ thở dài. Tuổi ngoài sáu mươi dĩ nhiên họ đã trãi qua
nhiều nhọc nhằn và đắng cay trong đời sống. Đỗ Hậu còn trẻ mà lắm gian
truân khổ sở cho nên y đúng là kẻ bất hạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.