GIẶC BẮC - Trang 154

Bốn nhân viên của ban truy tầm đoàn do thám Hoa Lư giật nẩy người khi
nghe năm chữ " kẻ cầm sổ giang hồ ".
Nụ cười nhạt thếch nở trên khuôn mặt lạnh tanh của tay kiếm giết người
cùng giọng nói trầm trầm cất lên: - Ta không muốn giết người tuy nhiên
nếu để cho các ngươi sống sót thời còn chi danh giá và tiết hạnh của vị phu
nhân đây...
Rẹt... Rẹt... Âm thanh giết người nổi khô gọn. Bốn xác người đổ nhào trên
nền đất lạnh.
Hồ phu nhân mở mắt. Trước mắt nàng hiển hiện hình bóng quen thuộc
cùng giọng nói trầm ấm vang bên tai: - Phu nhân bình tâm... Tại hạ đến
chậm khiến cho phu nhân phải sợ hãi...
Kẻ cầm sổ giang hồ quay lại cùng lúc chiếc áo choàng màu lam của y phủ
lên người Hồ phu nhân. Vị phu nhân họ Hồ không biết làm gì khác hơn là
gục đầu vào vai ân nhân khóc tức tưởi. Đứng yên giây lát kẻ cầm sổ giang
hồ nói nhỏ hai tiếng ngắn gọn song nghe ôn nhu và thân mật: - Phu nhân...
Giọng nói của Hồ phu nhân vẫn còn sũng nước mắt: - Tôn ông... -
Mẹ... mẹ... Mẹ có sao không mẹ...
Tiếng nói của Hồ Phong khiến Hồ phu nhân giật mình. Thấy mình gục đầu
lên vai ân nhân nàng hơi thẹn thùng cười nói lãng: - Tôn ông thứ lỗi. Tôi
làm phiền tôn ông nhiều lắm...
Kẻ cầm sổ giang hồ lắc đầu: - Không có chi thưa phu nhân. Chúng ta mau
rời chỗ này nếu không đoàn do thám sẽ kéo tới...
Bị chết hụt mấy lần Hồ phu nhân xanh mặt khi nghe nói tới danh hiệu đoàn
do thám. Không nói lời nào nàng tự động quàng tay vào cổ vị ân nhân của
mình. Ít ra đây cũng là nơi an toàn đối với nàng. Tay ôm Hồ Phong, lưng
cỏng Hồ phu nhân; kẻ cầm sổ giang hồ lẳng lặng rời Đông Triều. Hồ phu
nhân ngoái nhìn. Nàng biết còn lâu lắm hoặc có thể không bao giờ trở lại
nơi chôn nhau cắt rún của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.