GIẶC BẮC - Trang 176

phu nhân thở dài nhè nhẹ:
- Thưa tôn ông. Tôi có ý kiến như thế này. Tuy cha là một vũ sĩ giang hồ
song Phong nhi chưa thụ nghiệp cùng ai cả. Nếu không chê thời xin tôn ông
nhận Phong nhi làm đệ tử để nó có cơ hội rèn luyện vũ thuật. Nếu tôn ông
trở thành sư phụ của Phong nhi thời ít ra chúng ta cũng có chút liên hệ...
Kẻ cầm sổ giang hồ cười nói:
- Cháu Phong xuất thân từ một đại trang lừng lẫy trong giới giang hồ Đại
Việt cho nên tôi rất hân hạnh được làm thầy của cháu. Tuy nhiên chỉ có
điều trở ngại là tôi chưa có phép của sư phụ...
Thấy Hồ phu nhân có vẻ buồn khi bị mình từ chối kẻ cầm sổ giang hồ mau
mắn tiếp:
- Điều này không có nghĩa là tôi không thể truyền thụ vũ thuật cho cháu
Phong thưa phu nhân...
Hồ phu nhân tươi cười gật đầu
- Mời tôn ông...
Quay sang con trai nàng nói với giọng nghiêm nghị:
- Mẹ đã yêu cầu ân nhân truyền dạy võ nghệ cho con vậy con hãy tuân
lệnh của ân nhân và cố gắng nghe lời người dạy bảo...
Vốn là đứa trẻ thông minh và hiếu thảo vả lại đã từng chứng kiến ân nhân
múa kiếm giết người nên Hồ Phong rất thích thú được học múa kiếm:
- Thúc thúc...Cháu thích múa kiếm giống như thúc thúc đó...
Nói xong nó đưa bàn tay hất ngược về sau vai. Kẻ cầm sổ giang hồ gật đầu
cười xong cất giọng nghiêm nghị:
- Tuy không phải là sư phụ của cháu song trước khi truyền dạy vũ thuật ta
muốn nói với cháu vài lời. Học võ trước nhất là để bảo vệ cho tính mạng
của mình hoặc của người khác ...
Hồ Phong vọt miệng nói liền:
- Nếu biết võ con sẽ bảo vệ cho mẹ con khỏi bị người ta ăn hiếp phải không
thúc thúc?
Kẻ cầm sổ giang hồ cười thốt:
- Đúng... Nếu biết võ thật giỏi cháu sẽ không bị người khác ăn hiếp và
đánh đập...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.