của Chấn Lâm huynh tự mang ra ngoài, sợ làm bẩn danh dự, tự nhiên hắn
cũng không hỏi thêm nữa.
Mùa thu trên núi tuy rằng rất nhiều cảnh đẹp nên thơ, từ cỏ cây hoa lá
đến những tảng đá bên ven đường, nhưng đi liền một hồi, liền thấy mệt mỏi.
Niếp Thanh Lân từ trước đến nay thể lực cũng không tốt. Mặc dù nhìn tư thế
hiên ngang rắn rỏi, nhưng cái trán đã sớm nhăn thành một đoàn, hơi thở
cũng dần loạn
Đan ma ma nhìn thấy nàng như vậy, liền đi xuống gọi kiệu, nhưng mà
Thái phó vung tay lên nói: “Không cần.” Nói xong liền ngồi xổm xuống, mở
ra 2 cánh tay, đem công chúa kéo lên lưng của mình, trong tiếng kêu giật
mình sợ hãi của Niếp Thanh Lân, đã đứng thẳng người lên, từ từ đi lên bậc
thang, đi được vài bước liền chạy nhanh không thấy bóng dáng.
May mắn mấy người tại đây xưa nay không câu nệ tiểu tiết, trước hành
động kinh hãi thế tục của Thái phó cũng chỉ làm cho bọn họ mỉm cười, hai
vị mang theo phu nhân cũng không thua kém bao nhiêu, đều ngồi xổm
xuống cõng phu nhân nhà mình trên lưng, nhưng bởi vì thể lực không bằng
Thái phó, đi được vài bước liền hơi hơi thở gấp, mọi người một đường cười
nói vui vẻ đi thẳng lên trên núi.
Vân Trúc vì phu nhân nhà mình có thai, nên không mang theo, nhưng
thật ra lại thanh nhàn một mình một người lên núi, chỉ còn lại Vệ Vân Chí
cùng Nhược San. Vệ Vân Chí cũng không dám đường đột với biểu muội,
trong lòng liền biết bản thân liền không thể không quan tâm. Liền nhìn nàng
ta nói: “Hay là, biểu muội đưa tay đây ta kéo muội đi”
Trên mặt Nhược San hiện lên nét cô đơn, nhìn xa xa thấy bóng dáng đại
biểu ca đã sắp biến mất trong rừng xanh, liền hờn dỗi nói: “Muội cũng
không phải không có chân, chính muội cũng có thể tự mình lên núi.”
Nhìn biểu hiện đó của biểu muội, Vân Chí càng thanh nhàn, liền cùng
biểu muội cách xa vài bước, mang theo vài tỳ nữ cùng nhau lên núi.
Nhìn thế núi cũng không cao, nhưng bởi vì phần nhiều là đường núi lắt
léo, thật làm tiêu hao thể lực, nhưng hiện tại Vệ Hầu tuy cõng Niếp Thanh