GIAI ĐIỆU CUỐI CỦA CHA - Trang 166

Và nhận ra cô một mình trên đường, không có ai sau lưng cô hết.

Trở về nhà, Ronnie không vào bên trong ngay. Ánh đèn thắp sáng trong

phòng sinh hoạt chung, nhưng cô muốn lấy lại bình tĩnh trước khi cô đối
diện với cha cô. Bất kể lý do là gì, cô không muốn ông thấy cô đã sợ hãi
như thế nào, vì vậy cô tìm một chỗ ngồi trên bậc cấp của hiên trước.

Trên đầu cô, sao giăng đầy bầu trời, mặt trăng lơ lửng gần đường chân

trời. Hương thơm của muối và biển bồng bềnh trong đám sương mù từ đại
dương, một mùi nguyên sơ phảng phất. Trong một ngữ cảnh khác, cô hẳn
sẽ tìm thấy thứ gì đó dễ chịu với chúng; nhưng ngay lúc này, chúng có cảm
giác xa lạ như mọi thứ khác.

Đầu tiên là Blaze. Rồi đến Marcus. Cô tự hỏi phải chăng mọi người ở

đây điên hết rồi.

Marcus chắc chắn có. Ồ,có lẽ không phải về mặt ngữ nghĩa – hắn nhanh

trí, xảo trá, và trong chừng mực mà cô có thể nói, hoàn toàn không có sự
thông cảm, loại người chỉ nghĩ đến bản thân và những gì hắn muốn. Mùa
thu vừa qua, trong lớp English, cô phải đọc một tiểu thuyết của một nhà
văn đương đại, cô đã chọn quyển The Silence of the Lambs

(Sự im lặng của bầy cừu)

Trong sách, cô nhận ra nhân vật chính, Hanniban Lecter, không phải có
thần kinh không ổn định, mà ông ta là một kẻ tâm thần; lần đầu tiên cô
nhận ra có sự khác biệt giữa hai loại đó. Dù Marcus không phải là kẻ giết
người ăn thịt, cô có cảm giác hắn và Hanniban giống nhau nhiều hơn là
khác biệt, ít ra trong cách họ nhìn nhận thế giới và vai trò của họ trong đó.

Dù vậy, Blaze… Cô ấy chỉ…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.