GIAI ĐIỆU TỬ THẦN - Trang 307

“Rất hân hạnh.”
“Nhưng mà - chỉ tò mò thôi - tại sao anh lại phân tích tàn thuốc?”
“Tất nhiên là để tìm các kim loại,” Amelia Sachs giải thích.
Đội trưởng CSU vỗ trán. “Tìm ra các kim loại trong tàn thuốc lá.

Tuyệt vời. Tôi chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện ấy.”

Rhyme lơ đãng nói, “Đó là cách đáng tin cậy nhất để xác định nhãn

hiệu và xuất xứ của thuốc lá, khi tất cả những gì anh có chỉ là tàn thuốc.
Chỉ một chút sợi thuốc lá thôi tôi cũng thích lắm rồi, bởi vì anh có thể tính
đến việc sấy khô, và các vết chất được hấp thụ nữa. Nhờ thế có thể xác định
địa điểm và thời gian bảo quản.” Anh thêm vào lời cảnh báo. “Ở một mức
độ nào đó.”

Shean chuẩn bị mẫu và chạy xét nghiệm, chỉ một lúc sau họ đã có câu

trả lời.

Nhìn lên màn hình máy tính, Rhyme đọc, “Thiếc 351.18, sắt 2785.74

và crom 5.59. Không có arsenic. Đúng, đó là Marlboro.”

“Anh biết à?” Harutyun hỏi.
Rhyme nhún vai - một trong các cử chỉ mà nhà tội phạm học làm

thành thạo - và là hành động anh hay sử dụng.

Anh tuyên bố, “Tôi sẽ nói rằng có khả năng kẻ xuất hiện ở cả hai hiện

trường là một. Nhưng hãy nhớ này, người A có thể đã có mặt tại hiện
trường đầu, đang hút một điếu Marlboro. Người B có thể đã mượn người A
điếu thuốc và tạo một cái bẫy tại nhà trọ Mountain View. Không phải có
khả năng mà là có thể. Bao giờ mới có kết quả ADN?”

“Vài ngày nữa.”
Một cái nhăn nhó. “Nhưng dĩ nhiên ở New York cũng chẳng khá hơn

là bao. Tôi không nghĩ sẽ tìm ra được gì đâu. Hung thủ rất thông minh. Có
khả năng hắn hút điếu thuốc này bằng đót, chứ không ngậm trên môi. Thế
tên Edwin Sharp này có hút thuốc không?”

“Đã từng,” Dance đáp. “Đôi khi hắn vẫn có thể hút nhưng chúng tôi

không biết.”

Họ không thể rút ra được kết luận gì từ vết ủng - thực ra chỉ là ngón

chân cái. Sachs nghiên cứu dấu vết tĩnh điện học. “Đồng ý đây có khả năng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.