GIẢI NGẢI KÝ - Trang 472

trong lần đầu tiên cậu gặp, vẻ điềm tĩnh và lạnh lùng toát ra từ đôi mắt kia
thực sự khiến người đối diện phải dè chừng. Một nửa mặt bị máu bao phủ,
từng giọt từng giọt chảy xuống cằm, cú va chạm đã khiến đầu đại ca bị rách
một mảng lớn, tới chiếc áo sơ mi cũng đã dính máu loang lổ.

Đại ca giống như trở thành con người khác, anh ta nhìn mọi thứ bằng

con mắt âm độc, liếc trái liếc phải rồi hầm hầm nhìn gã đồ tể, một bên mắt
đã chuyển màu đỏ. Từ biểu cảm trên mặt không thể đoán được anh ta đang
nghĩ gì, chỉ thấy mùi nguy hiểm toát ra càng lúc càng nồng đượm. Cường
cố gắng nhanh tay hơn nữa, dù làm nghề gì thì anh ta vẫn là một Âm dương
sư, đợi lát nữa anh ta phát điên lên, chắc chắn cậu không giữ nổi mạng.

- Lại chảy máu, mẹ kiếp, cái thân xác con người này đúng là vô tích

sự. Là mày làm phải không, thằng béo? - Đại ca nói, giọng trầm khàn hơn
nhiều so với lúc vừa rồi cứu Cường.

Gã đồ tể ngẩn người, mặt hắn bỗng nhăn lại, những khối mỡ di chuyển

khắp mặt, ép cho mắt mũi miệng dúm vào một chỗ, hắn quát lên:

- Không... phải béo... là... nhiều thịt... thôi...

Thoát rồi! Cường vừa gỡ thành công tay bên phải, cậu lập tức đưa hai

tay lên đẩy bàn tay gã đồ tể ra, hắn đè mạnh tới mức nơi mặt cậu tiếp giáp
với phản đã trở lên lạnh ngắt. Dùng hết bảy phần sức lực mới đẩy lùi được
cánh tay núc ních mỡ đó, Cường bật dậy, cậu thủ thế chống trả lại đòn tấn
công tiếp theo của gã. Nhưng vừa nhìn, Cường nhận ra hắn không còn chú
ý tới cậu nữa, mắt hắn bây giờ đang dán vào người mới đến bên kia.

- Thịt... thịt... - Gã đồ tể vừa nhỏ dãi vừa lầm bẩm, vẻ mặt hưng phấn

kỳ lạ.

Dù đang muốn nhanh chóng tháo được dây chân, nhưng Cường cũng

cố liếc mắt nhìn thử về phía sau một cái. Đại ca còn cách chỗ cậu hơn hai
mươi bước chân, chiếc áo khoác đã bị anh ta cởi ra, tay anh ta đang gỡ dần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.