“Theo lời Alcmene kể về Hercules, hắn tuy bị nữ thần Hera hãm hại
nhưng rất được các vị thần yêu thích. Hermes tặng hắn cây kiếm, Apollo thì
tặng hắn cây cung, Hephaisstos thì đưa cho hắn mũi tên vàng, còn Athena
thì cho hắn khiên của mình. Vì vậy, mũi tên mà chúa tể trúng là mũi tên của
thần lửa Hephaitos rèn ra” Rhadamanthus đau lòng nói.
“Nói cách khác, vết thương của chúa tể bây giờ có thể lấy đi mạng của
ngài ấy?” Âm thanh của Diana trở nên khàn.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Persephone khó khăn kiềm lại nước mắt của mình.
“Vậy chúng ta phải làm gì? Chẳng lẽ không có cách cứu Hades sao? Chỉ
cần cứu hắn, làm gì ta cũng làm” Hai mắt cô đẫm lệ, đau lòng nhìn Hades.
Hô hấp của hắn giống như một cơn gió nhẹ, khẽ khàng và mỏng manh.
Ánh mắt Diana kiềm lại nước mắt, Themis nhăm mày, ba vị phán quan
trầm mặc. Nhìn bộ dạng vô dụng của họ, Persephone thiếu chút điên luôn.
Tử thần yên lặng đi vào tẩm cung, khuôn mặt đầy sự lo lắng và bi
thương.
“Hoàng hậu, thật ra vẫn còn một biện pháp, nhưng thần lo chúa tể không
đồng ý…”
“Biện pháp gì? Chỉ cần Hades khỏe lại, ta sẽ làm hết” Persephone kêu to,
liều lĩnh bắt lấy ống tay áo của tử thần. Chỉ cần Hades bình an, cho dù cô
chết, cô cũng đồng ý!
“Đi Olympus, Hepaistos sẽ có cách làm mũi tên nóng chảy”
Tất cả mọi người tỉnh mộng. Tất cả ánh mắt đều nhìn Persephone tràn
đầy hi vọng.
“Hoàng hậu, ngài bết rõ chúa tể không thích đỉnh Olympus, bây giờ chỉ
có ngài mới khiến chúa tể thay đổi ý nghĩ, cầu ngài khuyên bảo chúa tể vì
tương lai của địa ngục mà đến Olympus chữa bệnh!” Diana quỳ xuống.
“Thần cũng cầu xin ngài” Nữ thần chính nghĩa Themis cũng quỳ theo.