Persephone đột nhiên thấy buồn cười, các vị thần còn có đặc điểm của
mình, nhìn vào xe ngựa liền nhận ra. Nhưng nghĩ đến việc mình sẽ cùng họ
nói chuyện, tay chân cô có chút run rẩy.
Hít sâu một cái, cô ngẩng đầu đi xuống ngựa. Ôi! Ngay cả đất cũng là
vàng, không lẽ nơi này đều là vàng sao?
“Persephone, là ngươi sao?”
Persephone hoảng sợ, ở nơi này cô có biết ai sao? Cô vội vàng quay
người nhìn người gọi mình.
Người đó có khuôn mặt xinh đẹp, làn da rám nắng, lông mi dài, một đôi
mắt màu lam to tròn lộ ra sự thông minh cùng tự tin. Đầu của cô ấy không
giống các nữ thần mà lại có một oản thành kế [1] cao ở trên đầu, trang sức
chạm rỗng hoàng kinh ở trên đỉnh đầu của cô ấy rực rỡ vô cùng, mà trên
người không có mặc quần áo bình thường mà một bộ váy liền dài, trên lưng
cũng có một cái đai lưng màu vàng, cả người tràn vẻ anh khí.
Cảm giác áp bách như vậy, tư thái tự tin như thế, không lẽ cô ấy là
Athena?
Ngay lúc Persephone do dự không biết nói gì, một nữ thần xinh đẹp khác
bước ra từ thần điện, thấy Persephone, khuôn mặt lạnh lùng lộ ra sự kinh
ngạc.
“Persephone…” Lời nói của cô trong trẻo mà lạnh lùng.
Cô ấy là người đẹp nhất mà Persephone từng gặp qua. Khuôn mặt trắng
nõn, mái tóc xoăn, một đôi mắt màu xanh thẳm giống như ánh trăng, buồn
bã mà tĩnh lặng. Cô mặt một bộ váy dài màu trắng, lộ ra cánh tay trắng nõn
của mình. Ở vòng eo mảnh khảnh là một cái thắt lưng làm từ đá, khiến cô
ấy bao phủ một tầng ánh sáng mặt trăng. Khuôn mặt trong trẻo mà lạnh
lùng kia khiến Persephone đoán, cô ấy là nữ thần mặt trăng – Artemis.
“Ta thật không dám tin, ngươi cuối cùng đã trở lại” Artemis giữa chặt vai
Persephone, khuôn mặt trong trẻo mà lạnh lùng có chút kích động “Ngày đó
ngươi đột nhiên biến mất, ta cùng Athena tìm ngươi rất lâu mà không ra.
Ngươi giống như đã rời khỏi thế giới này vậy”