GIẢI THƯỞNG BẤT NGỜ - Trang 311

Người lính tóc đen chào tướng quân nhưng ánh mắt của anh cứ dán trên

người Nicholaa. Cô đẩy nhẹ chồng của cô. Cuối cùng thì anh cũng nhớ đến
phép lịch sự và giới thiệu Thomas với vợ anh. Nicholaa cười với người lính.
Royce bắt đầu đếm. Anh chỉ mới đếm tới số năm thì mặt Thomas bắt đầu
trở nên đỏ lựng. Đó là một tai họa chết tiệt mà tất cả các binh sĩ của anh, từ
già trẻ cho tới lớn bé, đều bị như vậy. Nicholaa chỉ cần nhìn thẳng vào một
người đàn ông, thì người đàn ông đó từ một người lính hùng dũng sẽ trở
thành mềm nhũn như miếng bánh mì nhúng sữa.

Thật là xấu hổ. Thomas đang giật giật cổ áo của anh ta, làm như vẻ một

luồng hơi nóng vừa mới thổi qua người anh ta.

Royce trợn mắt ra dấu cho Thomas lui ra, sau đó lắc đầu với vẻ bực bội

khi người lính rời khỏi phòng khách mà ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào
Nicholaa. Dĩ nhiên là anh ta tự vấp chân mình, sau đó tự đứng lại ngay ngắn
giống như một con chó con vụng về và vội vã rời khỏi phòng khách.

Nicholaa nhìn lên Royce. "Những người lính có vẻ căng thẳng khi ở bên

cạnh anh," cô nói. "Em tin là anh làm cho họ sợ "

Anh mỉm cười. Cô cho là anh đang nghĩ cô khen anh. Cô sắp sửa giải

thích là cô không hề khen anh thì anh làm cô phân tâm khi anh hỏi. "Anh
không làm em sợ chứ?"

"Cũng nhiều như anh làm cho Ulric sợ," cô trả lời. Cô chồm qua chồng

cô nhìn lên đứa bé và nhìn thấy cậu nhóc đang mút cái nút cài áo chẽn của
Royce.

"Em đã sẵn sàng để nói cho anh biết kế hoạch ngày hôm nay của em

chưa?" anh nói.

"Kế hoạch của em?" dường như cô không hiểu anh đang nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.