GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 203

nhỉ? Trong lòng Minh Trọng Mưu có một niềm sung sướng không gọi được
thành tên, bước vào mộng đẹp.

Nhưng sáng sớm hôm sau, Minh Trọng Mưu nhìn khắp một lượt quần

thần, vẫn không thấy bóng dáng Tạ Lâm.

“Thừa tướng đâu?” Minh Trọng Mưu hỏi.

Quần thần lúc ấy mới sực nhớ ra, Thừa tướng đại nhân đã nói tự phạt

mình bằng cách đóng cửa tự kiểm điểm, đến giờ cũng vừa hay hết nửa
tháng, chẳng trách bệ hạ lại thắc mắc. Vì vậy Minh Trọng Mưu chỉ thấy
quần thần xoay đầu quay ra đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhất loạt cúi xuống,
“Chúng thần không biết.”

Chúng thần không biết, chúng thần không biết, không biết cái rắm ấy!

Long nhan của hoàng đế Vạn Triệu nổi giận, tay giáng một chưởng

xuống ghế rồng. Quần thần sợ nhất chính là cái này, dưới cơn giận dữ ngút
trời của Minh Trọng Mưu, nội lực đổ dồn vào lòng bàn tay, may mà ghế
rồng cứng chắc không gì bì kịp, chưa kịp xê dịch gì, nhưng cả đại điện lại
lung lay vài cái, một ít bụi trên xà nhà rơi xuống vương lên tóc và cổ áo của
vài vị đại thần. Đừng có để một ngày nào đó, sau khi giáng xuống ghế rồng
một chưởng xong, cung điện truyền lại từ đời Thánh tổ hoàng đế bị sup là
được. Huống hồ, nếu bệ hạ đã không vui, muốn giết một người nào đó, thì
không cần phải thét gọi thị vệ, ngay lập tức có thể tóm được một vài vị
quan văn như tóm một con gà nhép, mân mê vần vò, rồi cho một tát, bớt đi
một lần lôi ra ngọ môn chém đầu, cũng là việc cực kỳ có khả năng.

Vì thế quần thần nhất loạt cúi đầu càng thấp hơn.

Trong một khoảng khắc, đại điện trải qua cảnh tượng một buổi triều

sáng yên tĩnh một cách kỳ quái nhất từ thuở khai quốc đến nay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.