Trương Xuất Trần vung tay lên, một thanh chủy thủ phóng vèo đến
trước mặt Trương Huyễn, tốc độ nhanh khó sánh, nhưng võ công của
Trương Huyễn sớm đã hơn xưa, hắn không chút hoang mang nhẹ nhàng bắt
lấy thanh chủy thủ, mỉm cười nói:
- Tình tình của cô nương vẫn giống như trước, xem ra thành kiến đối
với ta rất là sâu đó!
- Đó là do ngươi tự đa tình!
Trương Xuất Trần hừ thật mạnh một tiếng, xoay người lên ngựa, thúc
ngựa chạy về phía xa.
Trương Huyễn mở phong thư buộc chặt trên thanh chủy thủ, kỳ thực chỉ
có mấy câu, Đậu Khánh vì sức khỏe không tốt, mời hắn đến tửu lầu Thiên
Tự Các một chuyến.
Sức khỏe không tốt chỉ là viện cớ, nguyên nhân thật sự là Đậu Khánh
không muốn xuất hiện trong quân doanh, sẽ đưa đến phiền toái không cần
thiết, Trương Huyễn cũng hiểu điều này, liền quay đầu cười nói với Uất Trì
Cung:
- Kính Đức theo ta đi một chuyến nhé!
...
Nửa canh giờ sau, Trương Huyễn dẫn theo Uất Trì Cung cùng mấy tên
thân binh đến tửu quán Thiên Tự Các. Mặc dù Uất Trì Cung lần đầu đến
thành Lạc Dương, nhưng y bình sinh không thích náo nhiệt, đối mặt với
thành Lạc Dương phồn hoa, từ đầu đến cuối y đều không làm gì, cũng
không nói lời nào.
Lúc này đã là chính ngọ, trong tửu lầu Thiên Tự Các náo nhiệt khác
thường, khách khứa ngồi đầy. Mọi người liền đi theo Trương Huyễn lên lầu