súc vật tươi tốt, trở thành thánh địa thiên quốc giàu có nhất mấy nghìn năm
nay của dân tộc thảo nguyên.
Bất luận là Hung Nô, Tiên Ti, Nhu Nhiên, Đột Quyết, Hồi Cốt hay là
Mông Cổ sau này, chỉ cần trở thành chủ nhân của thảo nguyên, ở đây tất
nhiên sẽ chính là đất vương đình. Ngày nay, nơi này gọi là Ulan Bator (thủ
đô của Mông Cổ ngày nay).
Đột Quyết Vương đình liền được đặt bên bờ sông Ngạch Căn, trong
vòng 300 dặm có gần một nửa người Đột Quyết sinh sống.
Trong số các trướng của Đột Quyết Vạn đỉnh có một trướng đỉnh vàng
khổng lồ, đây là trướng của Đột Quyết Vương, xung quanh có hàng vạn hộ
vệ dũng sĩ Đột Quyết.
Lúc này trong vương trướng có một Vạn phu trưởng khôi ngô, cúi gằm
mặt xuống, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Thủy Tất Khả Hãn trẻ tuổi đang khoanh tay bước nhanh qua lại, trên
mặt lộ rõ vẻ giận dữ, cho dù không nổi giận, nhưng thị nữ và các vệ sĩ xung
quanh lại lo sợ nơm nớp. Họ đều biết, chỗ đáng sợ của Khả Hãn không phải
ở chỗ tức giận, mà ở chỗ âm tàn độc ác không nói một lời.
Thủy Tất Khả Hãn dáng người không cao, vai rộng lớn đeo một chiếc
khiên lớn. Vầng trán rộng, khuôn mặt sắc tím, cái mũi bẹt, đôi mắt nhỏ dài
dường như lộ rõ ánh nhìn giảo hoạt. Nhưng lúc này trong mắt không có sự
giảo hoạt, mà là chút ác độc khiến người ta run sợ, giống hệt như rắn độc
trong thời khắc sắp phát động công kích vậy.
- Xin Khả Hãn cho ti chức một cơ hội!
Vạn phu trưởng quỳ dưới đất run rẩy nói.