GIAO DỊCH TRIỀN MIÊN - CÔ VỢ NUÔI TỪ BÉ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - Trang 370

Mịch Nhi nắm vạt áo Lãnh Dịch, dùng một cái tay khác bưng kín mặt,

không ngừng lắc đầu khóc lóc kể lể: "Có đúng hay không, thật xin lỗi! Là
tôi quấy rầy mọi người làm việc, là tôi chọc giận anh ấy, mới khiến mọi
người không thể không đi. . . . . . Mọi người đừng đi, đúng, nên đi là tôi...tôi
mới nên ra ngoài a a a --"

Mịch Nhi lại vẫn trầm mê trong nhân vật, bị Liên Tĩnh Bạch ôm eo nhỏ

nhắn bế lên, anh kéo tay Mịch Nhi khỏi áo nhân viên, phất tay nói với Lãnh
Dịch: "Mấy người có thể đi ra ngoài, đóng cửa lại."

Thật ra thì không cần anh nhiều lời, ngay khi vạt áo Lãnh Dịch được

buông ra, liền cùng mấy vị thư ký chạy trốn bán sống bán chết, cửa phòng
bị phịch một tiếng đóng lại, giống như phong ấn lũ lụt thú dữ gì đó.

"Buông tay anh ra, không phải là không để ý đến em sao, bây giờ anh

muốn làm gì!" Mịch Nhi bị Liên Tĩnh Bạch ôm lấy hai chân cách mặt đất,
nhưng vẫn nhập vào vai tiếp tục diễn, cô khàn cả giọng giãy giụa nói, "Anh
cũng không thích em, để cho em đi là được! Em sẽ không quấy rầy công
việc của anh nữa, sẽ không. . . . . ."

"Mịch Nhi!" Gân xanh trên trán Liên Tĩnh Bạch đã nổi lên đến cực hạn,

mới vừa có nhân viên ở đây, anh không thể không ổn định tinh thần, hết sức
duy trì hình tượng nghiêm túc của mình, nhưng lúc này bốn bề vắng lặng,
Mịch Nhi vô pháp vô thiên ồn ào như vậy sẽ bị trừng phạt!

Cuối cùng anh không nhịn được giơ tay đánh lên mông cô, giáo dục cô

nói: "Em hôm nay trúng gió gì vậy, đến cuối cùng là ý quỷ gì, tại sao lại
quấy nhiễu như vậy!"

"Anh -- anh đánh em!" Cái mông vểnh lên mềm mại chợt bị bàn tay chắc

khoẻ mạnh mẽ đánh, nhất thời Mịch Nhi cảm thấy vừa thẹn vừa tức, từ nhỏ
đến lớn, đến cha mẹ cô cũng không có đánh mông cô, nhưng bây giờ anh
lại có thể đánh cô!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.