Có thời gian chờ đợi chính xác, có mục tiêu truy đuổi chính xác, năm
ngày kế tiếp mặc dù đối với Mịch Nhi mà nói nhàm chán như cũ, nhưng cô
cũng có lý do nhẫn nại, nhìn Liên Tĩnh Bạch vì kì nghỉ phép đó làm việc
mất ăn mất ngủ, nhìn khuôn mặt anh nghiêm túc làm việc, lòng Mịch Nhi
tràn đầy cảm động.
Rốt cuộc, vào bốn giờ chiều thứ sáu, Liên Tĩnh Bạch đóng lại tờ cuối
cùng của bảng báo cáo tài vụ, lại đang nhập lệnh cuối cùng cho phần mềm,
mới nhẹ nâng chén cà phê lên uống một cái, chậm rãi hạ xuống căng thẳng
mệt mỏi.
Uống hết cà phê, anh xoay người lại, tuyên bố với Mịch Nhi gục xuống
bàn nhàm chán chơi điện thoại di động: "Mịch Nhi, công việc hoàn thành
sớm, kết thúc công việc rồi! Bắt đầu từ bây giờ, thời gian của anh hoàn toàn
thuộc về em, nửa tháng sau này anh chỉ ở cùng em!"
"Thật tốt quá! Anh Tiểu Bạch, anh cực khổ rồi!" Mịch Nhi hoan hô một
tiếng, trong nháy mắt cô tinh thần tỉnh táo, nhào vào trong lòng Liên Tĩnh
Bạch, dâng lên một nụ hôn to lớn, "Mấy ngày gần đây anh đều rất mệt, cuối
cùng đã làm xong!"
"Đúng, chúng ta bây giờ liền đi, đi nghỉ phép thôi...!"
Liên Tĩnh Bạch cười yếu ớt dắt tay Mịch Nhi, nắm tay cô cùng nhau
hướng về phía bầu trời làm một cử chỉ nồng nàn, sau đó sóng vai ra khỏi
Triển thị.
Anh đã xử lý xong toàn bộ công việc, chỉ thị tốt tất cả lịch trình trong
tương lai, mặc dù là thời điểm này anh bận rộn mấy tuần, nhưng có thể tự
mình sắp xếp đổi lấy thời gian làm ban với Mịch Nhi, toàn tâm toàn ý hiểu
rõ cô hòa hợp với cô, Liên Tĩnh Bạch cảm thấy hết sức đáng giá.
Kì nghỉ, kì nghỉ đã lâu chưa thấy, anh sẽ lợi dụng thật tốt thời gian không
dễ có được này, đi làm chuyện thích hợp!