Liên Tĩnh Bạch lấy tốc độ mình không tưởng được xông lên phía trước,
ngón tay run rẩy đỡ lấy cái thang, ngẩng đầu nói: "Nhanh xuống mau! Em
không biết nguy hiểm cỡ nào sao! Anh ôm em xuống!"
"Anh Tiểu Bạch, anh đã trở lại!" Mịch Nhi cúi thấp đầu nhìn anh một cái,
đối với việc anh khẩn trương và lo lắng mà mắt điếc tai ngơ, tiếp tục động
tác trên tay nói, "Anh chờ một chút, một chút là sẽ xong!"
"Nhanh lên dừng tay lại --" Quả thật Liên Tĩnh Bạch muốn dùng vũ lực
cứng rắn kéo anh xuống, nhưng anh cùng lo lắng cô sẽ giãy giụa mà té
xuống, đành phải nhẫn nại khuyên cô nói, " Mịch Nhi, đèn hư phải không?
Em xuống đây đi, anh đi lên xửa, như vậy có được hay không. . . . . ."
"Anh gấp cái gì, em lập tức là xong! Chút chuyện nhỏ này còn phải thay
đổi người ư, còn chưa đủ phiền toái!" Mịch Nhi lắc đầu, ngay khi nói
chuyện, trên tay cô hoàn thành một vài động tác, mới thả cánh tay rời đèn
điện, bám thang cười nói, "Ừm, xong rồi, bây giờ có thể xuống!"
Cuối cùng Liên Tĩnh Bạch thở phào nhẹ nhõm, Mịch Nhi không có tiếp
tục đụng tay vào đèn, ít nhất nguy hiểm giảm đi phân nửa, cô chỉ cần từ chỗ
cao xuống là đã an toàn.
"Tới đây, anh ôm em xuống. . . . . ." Anh vươn tay lên, cánh tay cường
tráng có lực nắm chặt eo nhỏ của Mịch Nhi, ôm cô từ chỗ cao xuống.
"Được!" Mịch Nhi buông lỏng người xuống giao cho anh ôm lấy, thuận
theo ngoan ngoãn rời khỏi cái thang.
Liên Tĩnh Bạch cũng không ôm Mịch Nhi trực tiếp để xuống dưới đất,
anh giống như che chở con nít cẩn thận bế cô, vừa từ từ đi vào trong phòng,
vừa cau mày không ngừng nhắc đi nhắc lại : " Em là muốn hù chết anh
không phải! Anh chỉ mới ra cửa mua đồ ăn, còn em lại ở trong phòng làm
loạn! Trèo cao như vậy sửa điện, nếu như không cẩn thận rớt xuống thì làm