Liên Tĩnh Bạch, đây đối với cặp tình nhân cùng nhau lúc xuất hiện, mắt hai
người dường như không nhìn thấy được bất kỳ ai, nhưng Mịch Nhi rời đi
rồi, tại sao cũng không nói một câu với Liên Tĩnh Bạch?
Cậu không khỏi mở miệng hỏi Liên Tĩnh Bạch si ngốc đứng đó: "Anh rể
tương lai, chị ấy đi rồi! Anh không phải nên tới, giúp chị ấy báo thù cho hả
giận chứ?"
"Cô ấy. . . . . . Cô ấy đang giận anh. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch đau đầu sờ mi
tâm, đối với cảm xúc của Mịch Nhi, anh thật sự hiểu rất rõ.
Anh biết, cô giải quyết tốt tin đồn vô căn cứ, tuyên bố hết thân phận bối
cảnh, đang giận người duy nhất chính là anh!
Liên Tĩnh Bạch vỗ vai Mục cẩn, thở dài mà nói: "Anh đuổi theo cô ấy,
em tự chơi đi."
Nói xong, anh cũng theo phương hướng Mịch Nhirời khỏi, bước nhanh
chạy thẳng đến.
"Họ đều đi rồi. . . . . ." Mục Cẩn vẫy tay tạm biệt Liên Tĩnh Bạch, cười
lạnh xoay người, cậu bẻ một nhánh cây, đâm ba người phụ nữ đã tuyệt vọng
rơi nước mắt, lòng không thuơng hương tiếc ngọc chút nào, bắt đầu hành
động báo thù cho chị gái.
"Này, các cô là nhà ai, tên gì? Tôi không phải là ai cũng xuống tay, thân
thể bối cảnh nhà các cô đủ tư cách để tôi khi dễ sao? ! Hỏi các cô là giữ thể
diện cho các cô rồi, mau trả lời cho tôi. . . . . ."
Bên kia, Mục Cẩn tinh thần dồi dào giống như một ác ma, đang không
ngừng đe doạ uy hiếp ba thiếu nữ, mà bên này, Mịch Nhi lại yên lặng cúi
đầu nhìn giày mình, bước chân không ngừng đi nhanh.