Triển Dĩ Mặc cũng bị lời Dịch Nhi nói chọc cho nở nụ cười, ánh mắt của
anh đắm đuối đưa tình nhìn chằm chằm cô, dịu dàng nói: "Đồng thời, cũng
phải xem thần chết có thể đoạt lấy người từ tay anh hay không! Tính mạng
của em, cũng có anh bảo vệ ——"
"Cái này hình như không liên quan tới anh, anh nhúng tay cái . . . . . . A!"
Dịch Nhi khó hiểu hỏi, nhưng ánh mắt của cô lơ đãng nhìn về phía Lâm
Lâm, đột nhiên vẻ mặt liền thay đổi, cô kêu lên một tiếng, cuống quít nhắc
nhở Triển Dĩ Mặc nói: "Mau mau, chuyện có liên quan tới anh đã xảy ra!
Anh mau tới giúp bạn gái của anh giải vây! Cô ấy muốn làm cái gì, cãi vả
với phục vụ rồi——"
Triển Dĩ Mặc cũng cuống quít quay đầu nhìn về phía Lâm Lâm, quả
nhiên, cô ấy đang lôi kéo một người phục vụ nam mặc đồng phục tinh xảo,
hai người anh lôi tôi kéo tranh chấp cái gì, dẫn đến người ăn cơm một bên
càng thêm chú ý!
"Anh còn không mau qua, còn muốn để cô ấy làm tình cảnh bế tắc hơn
sao!" Dịch Nhi thúc giục Triển Dĩ Mặc, "Về sau nếu như anh còn muốn tiếp
tục tới đây ăn cơm, thì đừng để cô ấy gây ra trò cười lớn hơn!"
"Vậy ——" Triển Dĩ Mặc ở thế khó xử, tình cảm cùng lý trí tranh chấp
kịch liệt vào giờ khắc này.
Một mặt, anh như là đã biết rõ tâm ý của mình, dĩ nhiên cũng không
muốn lại đến gần mọi phụ nữ khác, giờ phút này anhchỉ muốn muốn tiếp
tục trò chuyện tiếp với Dịch Nhi; nhưng mặt khác, tình trạng Lâm Lâm bên
kia hình như thật sự hết sức khẩn cấp, anh với tư cách một thân sĩ đưa cô ấy
tới được, tất yếu đi giúp cô ấy giải quyết vấn đề, nhất định phải qua xử lý. .
. . . .
Cuối cùng, lòng của Triển Dĩ Mặc vẫn là lý trí chiến thắng, anh nói với
Dịch Nhi: "Vậy anh đi xem một chút, em chờ anh một lúc ——"