"Mẹ, con đi gọi Mịch Nhi!" Tiểu Bạch vừa nhìn thấy ánh mắt của mẹ,
liền nhanh chóng đứng dậy nói, "Nhất định con sẽ mang Mịch Nhi về!"
"Đi đi, chỉ là con cần phải chú ý cách nói chuyện, không nên chọc cho
Mịch Nhi tức giận với con!" Triển Thiếu Khuynh gật đầu đồng ý, vẫn
không quên âm thầm chỉ bảo cho con trai vài cách. Tiểu Bạch đã 9 tuổi,
nhưng con đường theo đuổi vợ vẫn không có chút tiến triển nào, anh cũng
thay con trai sốt ruột!
"OK!" Tiểu Bạch nghịch ngợm nói một tiếng, cậu nhận được tín hiệu của
cha, nên dùng ánh mắt biểu thị đã hiểu.
Cậu đi nhanh ra khỏi phòng ăn, vừa chạy về phía phòng thí nghiệm, vừa
suy nghĩ xem khi nhìn thấy Mịch Nhi thì phải mở miệng thế nào, vì Mịch
Nhi say mê y học nên khó có thể xen vào!
Nhưng lúc này, cậu không thể chứa lợn lành thành lơn què nữa, khiến
Mịch Nhi hiểu lầm cậu!
Đã ở chung với Mịch Nhi hơn một năm, cậu cũng phát hiện ra Mịch Nhi
thích mềm không thích cứng, vì vậy, Tiểu Bạch từ từ thay đổi tác phong,
không hề im lặng che giấu ý nghĩ của mình, mà lo lắng nhắc nhở cho cô bé
đều phải nói thẳng ra miệng. Nhưng cũng tại trước đó cậu đã để lại cho
Mịch Nhi quá nhiều ấn tượng sấu, cho nên cậu phải làm rất nhiều việc.
Rất nhanh, Tiểu Bạch đã tới trước cửa phòng thí nghiệm của Mịch Nhi,
nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa, nhưng vẫn cũng không lấy được sự đáp lại
của Mịch Nhi, bên trong nhà cũng yên tĩnh lạ thường, vì bình thường sẽ có
tiếng chuyển động của máy móc, tiếng động vật cũng không thấy đâu.
Tiểu Bạch âm thầm nhíu mày, trong lòng thoáng qua ý nghĩ lo lắng, cậu
vội vàng vặn mở khóa cửa, thò người chạy vào.
Cảnh tượng bên trong nhà, khiến Tiểu Bạch suýt nữa thì đứng tim.