GIỜ NÀY ANH Ở ĐÂU- - Trang 172

phố và cần phải xin lỗi hàng xóm vì đã phá hủy sự riêng tư của họ. Trước
khi đi, mẹ muốn nghe cuộn băng đó".

Tôi lặng lẽ lấy cuộn băng ra, rồi ngồi xuống với bà trong nhà bếp và

bật nó lên. Giọng Mack, đùa cợt với giáo viên kịch nghệ của anh, "Nghe
em có giống Laurence Olivier hay Tom Hanks không?" - Rồi sự thay đổi
đầy kịch tính trong giọng điệu của anh khi anh bắt đầu trích đọc đoạn thơ
của Shakespear.

Khi tôi tắt máy, khuôn mặt mẹ trở nên xanh xao, thống khổ. "Có điều

gì đó không ổn". Bà thì thào. "Tại sao nó không đến với mẹ? Chẳng có gì
có thể tồi tệ đến mức mẹ không thể giúp đỡ nó được". Rồi bà đưa tay ra cho
tôi. "Đưa mẹ cuộn băng, Carolyn". Bà nói.

"Mẹ ơi, con không thể". Tôi nói. "Con không ngạc nhiên nếu chúng ta

sẽ nhận một trát hầu tòa cho điều đó. Mẹ nghĩ Mack đang gặp rắc rối. Một
giải thích khác nữa là anh ấy chỉ đơn thuần đọc một bài tập kịch mà thôi.
Sáng mai Elliott và con sẽ gặp một luật sư biện hộ các vụ án hình sự. Con
cần phải có nó để bật cho ông ấy nghe".

Chẳng thốt thêm lời nào, mẹ quay lưng lại tôi. Elliott thì thầm: "Ta sẽ

gọi cho con sau" trước khi ông chạy ào về phía hành lang đuổi theo sau bà.
Khi họ đã đi khuất, tôi lại bật cuộn băng lên nghe một lần nữa. "...Ta chỉ có
một mình khóc lóc vì bị ruồng bỏ và quấy rầy thiên đường lặng câm bằng
những tiếng kêu than vô vọng của ta".

Mack có thể đã đóng kịch, hoặc có thể anh ấy đã nói về chính mình,

nhưng với sự kết hợp của nỗi đau và niềm cay đắng. Tôi nghĩ rằng giờ đây
những ngôn từ ấy thực sự có thể áp dụng cho tôi. Vài phút sau đó, chuông
điện thoại trong căn hộ reo vang. Khi tôi nhấc máy lên nói "Alô", người
nào đó ở đầu dây bên kia đã cúp máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.