"Barb," anh nói, "anh có mặt trong hộp đêm vào cái đêm cô gái thứ
nhất biến mất dạng".
"Em biết, nhưng có đến hai mươi gã khác từ Columbia, kể cả Nick và
Mack nữa cũng như thế". Barbara đáp, lẩn tránh cặp mắt anh.
"Carolyn MacKenzie đã gọi điện thoại cho anh, nhưng anh chưa trả lời
điện thoại cô ấy. Anh cá dù mất bất kỳ vật gì rằng cô ta đang theo dõi vụ
đó. Khi cuộc điều tra của cảnh sát mở rộng ra, điều không tránh khỏi là họ
cũng xét hỏi anh. Suy cho cùng, Nick và anh là những người bạn cùng
phòng của Mack".
Anh quan sát vợ mình đang cố nuốt những giọt lệ vào trong. "Anh
đang hướng đến điều gì?" Cô hỏi, giọng run rẩy.
"Anh nghĩ em và các con nên đi thăm cha em ở Martha's Vineyard.
Ông ấy đã bị ba cơn đột quỵ. Chẳng ai đặt vấn đề nếu em bảo với mọi
người rằng ông ấy lại trong tình trạng xấu nữa".
"Thế còn việc học của các con thì sao?"
"Đối với khoản học phí chúng ta đã thanh toán, chúng ta có thể thu
xếp để có giáo án và giáo viên dạy kèm riêng. Dẫu sao thì năm học cũng sẽ
kết thúc trong khoảng vài tuần nữa".
Anh trông thấy sự không chắc chắn trên khuôn mặt vợ. "Barbara, em
đã tham gia mở phòng mạch với hai bác sĩ nhi khoa khác, vì thế em đã có
cách điều khiển, kiểm soát cuộc sống riêng của mình. Anh muốn nói đây là
lúc khẳng định sự kiểm soát đó".
Anh đứng lên, đi về phía cô, khom người xuống, và hôn lên đỉnh đầu
cô. "Anh có thể giết Mack vì những gì hắn đã làm với em". Anh lặng lẽ nói.
"Em vượt qua rồi, Bruce, thực sự em đã vượt qua".