GÓT SẮT - Trang 35

Tôi giận quá bảo:

- Tôi không thèm…

Nhưng Ernest ngắt lời:

- Tôi hiểu vấn đề như thế này: cô có tiền hay ba cô có tiền cũng vậy thôi.

Tôi muốn nói số tiền hùn vào nhà máy Sierra.

- Cái đó có liên quan gì đến vấn đề đang thảo luận kia chứ? – Tôi gắt.

- Cũng không liên quan gì đâu, – anh nói chậm rãi. – Trừ một điều là

tấm áo cô đang mặc đây có vấy máu, những thức ăn cô ăn vào miệng đều
tanh mùi máu. Máu trẻ con, máu người lớn đang từ trên xà nhà cô rỏ xuống.
Tôi chỉ cần nhắm mắt lại là nghe thấy tiếng máu rơi từng giọt từng giọt
quanh mình.

Để cho điệu bộ phù hợp với lời nói, anh nhắm mắt lại và tựa lưng vào

ghế. Tôi oà lên khóc vì nhục và vì tự ái. Trong đời tôi chưa bao giờ bị đối
xử phũ phàng đến thế. Cả đức Giám mục lẫn ba tôi đều bối rối, kinh ngạc.
Hai người định lái câu chuyện sang một vấn đề khác bớt gay go hơn: nhưng
Ernest đã mở mắt ra và xua tay cho hai người giãn ra. Miệng anh rất
nghiêm, cả mắt anh cũng thế. Trong khoé mắt anh không còn cái cười long
lanh như mọi khi nữa. Anh lại sắp nói gì đây? Anh lại sắp bắt tôi phải chịu
hình phạt ghê gớm gì đây? Tôi cũng chẳng hiểu. Vì lúc ấy một người đang
đi trên hè phố đứng lại nhìn chúng tôi. Anh ta tầm vóc cao lớn, quần áo rách
rưới, lưng thồ một bó nặng bàn ghế và bình phong bằng tre và mây. Anh ta
nhìn vào trong nhà, như lưỡng lự, không biết có nên vào chào bán hàng
không.

- Tên anh ấy là Jackson, – Ernest bảo.

- Thân hình vạm vỡ thế kia đáng lẽ phải đi làm việc chứ lại đi bán hàng

rong à 10! – Tôi nói gọn lỏn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.