GÓT SẮT - Trang 44

Vẻ mặt ông ta chợt dịu xuống. Ông ta mở cái đồng hồ quả quýt và cho

tôi xem tấm ảnh nhỏ chụp vợ và hai con gái.

- Bà xem, vợ con tôi đấy. Gia đình tôi sống thật là chật vật. Tôi vẫn định

cãi được vụ Jackson này thì cho vợ tôi và các cháu về thôn quê. Nhà tôi và
các cháu ở đây không được khoẻ, nhưng tôi chẳng có cách nào cho đi chỗ
khác được.

Khi tôi đứng dậy ra về, ông ta lại than thở.

- Tôi thật là đen đủi. Đại tá Ingram với ông Chánh án Caldwell là cánh

hẩu với nhau. Tôi không bảo rằng họ là cánh hẩu cho nên chúng tôi thua
kiện đâu. Chẳng qua cũng chỉ vì lúc thẩm vấn nhân chứng, tôi không lấy
được lời khai nào đúng với sự thật thôi. Nhưng dẫu sao tôi cũng phải nói
rằng ông Chánh án Caldwell tìm hết cách để ngăn không cho tôi moi lấy
một lời khai đúng đắn. Chứ còn sao nữa? Ông Chánh án Caldwell với Đại
tá Ingram đi xem hát ngồi cùng một lô, cùng đến một câu lạc bộ. Họ cùng ở
một phố mà người khác không có tiền ở. Ngày nào vợ họ cũng thậm thụt
sang nhà nhau. Họ toàn là đánh bài với nhau, toàn là chơi bời với nhau…

- Nghĩa là ông vẫn nghĩ rằng Jackson phải chứ gì? – Tôi hỏi và đứng

chờ ông ta trả lời.

- Còn nghĩ ngợi lôi thôi gì nữa! Tôi biết chắc chắn là Jackson phải, –

ông ta đáp. – Thoạt đầu là tôi cũng cứ tưởng là anh ta có cơ được kiện.
Nhưng tôi không cho nhà tôi biết, tôi không muốn nhà tôi mừng hụt. Nhà
tôi đang thèm về sống ở thôn quê một thời gian. Thế này cũng đủ thất vọng
lắm rồi.

Peter Donnelly là một trong hai viên đốc công đã ra làm chứng ở toà.

Tôi hỏi y như sau:

- Sao ông không xin toà lưu ý đến chỗ Jackson cố tránh cho máy khỏi bị

hư hại?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.