Và cô ấy đã mua cho tôi món quà chu đáo này. Có ai đã làm điều đó cho tôi,
ngoài gia đình tôi? Tôi nghiên cứu chiếc hộp một lần nữa và mở nó ra. Tất
cả phần nhựa của sự khéo léo này đang bị mắc kẹt dưới một lưới điện,quấn
trong giấy bóng kính. Những kí ức cô ấy hò hét trong chiếc tàu khi chúng
tôi chơi tàu lượn hiện về trong đầu – tay cô ấy đưa cao,chuẩn bị tinh thần
chống cái mái hiên bằng Perpex.Tôi không thể không mỉm cười.
Lạy chúa,điều đó thật vui – tương đương với việc kéo bím tóc của cô ấy
trong những cuộc chơi. Bím tóc Ana…Tôi dập tắt ý nghĩ đó ngay lập tức.
Tôi không muốn đến đó,lần tắm đầu tien của chúng tôi. Và tôi bỏ lại với ý
nghĩ rằng mình sẽ không gặp lại cô ấy nữa.
Vực thẳm hé mở.
KHÔNG. Không bao giờ nữa.
Tôi cần phải làm chiếc máy bay này. Nó sẽ là một sự xao lãng.Mở các lớp
giấy bóng kính,tôi nhìn lướt qua giấy hướng dẫn. Tôi cần keo dán,keo dán
mô hình.Tôi tìm trong các ngăn bàn của mình.
Chết tiệt. Nép ở sau ngắn kéo,tôi thấy một hộp da đỏ có chứa đôi bông tai
Cartier. Tôi không bao giờ có cơ hội đưa chúng cho cô ấy – và giờ là
không bao giờ.
Tôi gọi Andrea và để lại một tin nhắn trên điện thoại cô ấy, yêu cầu cô ấy
huỷ lịch tối nay. Không thể đối mặt với những buổi dạ tiệc, không thể nào
với các cuộc hẹn của tôi.