GỬI CHÚT THƯƠNG NHỚ VÀO TIM - Trang 49

che của bến xe buýt. Tôi đáp lại nụ cười làm quen vừa rồi của cô ấy bằng
một câu hỏi: “Muộn rồi, sao cậu vẫn còn đứng đây?”

“Tớ đợi xe buýt.”
“Đợi xe buýt?” Tôi có chút ngạc nhiên.
“Ừ!”
Tôi quay ra nhìn, rồi nói tiếp: “Tầm này, chắc không còn xe buýt nữa

đâu.”

“Vậy thì… tớ phải làm sao… tớ phải làm sao đây?” Cô bạn nói, trong

ánh mắt không giấu nổi sự lo lắng.

“Nếu cậu không ngại, tớ có thể chở cậu về!”
Cô bạn nhìn tôi lưỡng lự rồi cũng đồng ý. Cũng may, cô bạn mang theo

ô, nên tôi không phải lo cô ấy sẽ bị ướt. Tôi mặc lại cái áo mưa và bảo cô
ấy ngồi lên xe. Xe chuyển động, cô bạn ngồi phía sau, nhưng tôi lại có cảm
giác như mình không chở ai vậy. Nhẹ bẫng…

Gần mười tám giờ, mà trời đã tối. Lên xe trở về nhà, chân tay tôi run vì

đói. Thế nhưng, khi ngồi vào bàn, tôi cũng chỉ kịp ăn hai lưng cơm rồi lại
vội vã đạp xe đến trung tâm để tiếp tục ca học khác. Mẹ nhìn tôi lo lắng,
còn tôi luôn cố gồng mình như không có chuyện gì xảy ra. Trên thực tế, tôi
thấy mệt mỏi uể oải kinh khủng. Biết sao được, khi đây là năm cuối cấp và
trước mắt tôi, những kì thi lớn đang chờ đợi. Hẳn không chỉ riêng tôi, mà
nhiều người khác cũng không muốn người thân phải thất vọng.

Rồi cuối cùng, hai tiếng rưỡi (cứ ngỡ ngắn ngủi) ở trung tâm cũng trôi

qua. Ra đến cửa, tôi thấy thoải mái hẳn. Ngó đồng hồ, chưa muộn lắm. Tôi
chợt nảy ra ý định đi lòng vòng đâu đó rồi mới về nhà. Ngồi lên xe, tôi
chưa kịp đạp thì bỗng giật mình nghe tiếng gọi. Ngoảnh mặt lại, tôi ngạc
nhiên vô cùng.

“Sao cậu biết tớ học ở đây?” Tôi hỏi khi vừa thấy cô bạn mà mình đã

chở về vào đêm mưa.

“Tớ tìm quanh đây rồi, chỉ có duy nhất cái trung tâm này.”
“Thế tìm tớ có việc gì vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.