GỬI THỜI ĐƠN THUẦN ĐẸP ĐẼ CỦA CHÚNG TA - Trang 342

Sau khi ra khỏi quán karaoke, mọi người đều nói muốn đi ăn đêm, đại

sư huynh ưỡn ngực nói: “Bữa ăn đêm để tôi chủ chi.”

Mọi người hoan hô ầm ĩ.

Tôi và Giang Thần đi sau họ, tôi nhỏ giọng hỏi anh: “Này, hôm nay em

đã xem thẻ lương của anh, con số bên trong là tiền lương trong bao lâu thế?”

Anh giận dữ trả lời: “Không nhớ nữa, khoảng hơn nửa năm.”

Tôi tính toán, tiền lương cao ra phết, nhưng không tới mức phát rồ, nên

chuyện anh quẹt gần nửa tháng lương mà không chớp mắt hồi ban nãy khiến
tôi cảm thấy khó hiểu. Ở nhà chúng tôi, chỉ cần mua đồ trên năm trăm đồng
cha sẽ phải bàn bạc với mẹ, tôi tưởng rằng đây chính là thái độ mà các cặp đôi
nên có trong vấn đề chi tiêu.

Tôi giật áo anh, “Vừa rồi anh đã quẹt hơn bốn nghìn tệ đấy.”

Anh đáp: “Không được sao?”

“Không phải.” Tôi buông áo anh ra, không biết tại sao tự nhiên lại thấy

chán nản.

Phía trước có người quay đầu gọi:, “Lớp trưởng, hai người nhanh lên,

đừng có chậm rề rề như thế.”

Giang Thần ôm eo tôi đi theo họ.

Bữa ăn khuya gồm có thịt nướng và cháo niêu. Tôi vừa ăn hai xiên mực

nướng thì đại sư huynh đã ve vẩy chai bia nói muốn chơi trò “nói thật hay mạo
hiểm”. Trò chơi này đóng vai trò rất quan trọng trong những cuộc vui chơi tập

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.