Đang say sưa tấn công, chợt thấy chúng tôi xuất hiện, đối phương lập tức rút nhanh về phía
suối.
Dế hăng hái băng lên, miệng hét toáng:
- Đuổi theo tụi nó!
Thể cúi xuống nhặt mấy cục đất cầm tay và co giò chạy theo Dế. Chỉ có tôi là cố ý tụt lại phía
sau. Tôi sợ thằng Dư nhìn thấy. Tôi định làm anh nó, bây giờ lại lượm đất chọi nó, thật
chẳng ra làm sao!
Dế quay lại, thấy tôi lếch thếch đằng sau, bèn la lên:
- Lẹ lên anh Chương! Làm gì như rùa bò vậy!
Tôi giả vờ nhăn nhó:
- Tao bị đạp gai!
Vừa nói tôi vừa co chân nhảy lò cò theo nó, ra vẻ ta đây đã cố gắng hết sức.
Nhưng dù tôi tham gia trận đánh chẳng mấy tích cực, rốt cuộc tụi xóm Miễu vẫn phải tháo
lui trước sự gan lì của thằng Thể. Hai tay hai hòn đất, nó nhắm mắt nhắm mũi xông lên giữa
luồng đạn, ném ào ào. Nhạn và Dế bám sát phía sau, bốn cánh tay chọi như máy, miệng hò
hét ầm ĩ để cướp tinh thần đối phương.
Tụi thằng Dư vừa ném trả vừa rút dần về phía suối và thừa lúc phe tôi ngừng tay chúng thi
nhau nhảy tòm xuống nước và vội vã bơi sang bờ bên kia.
Trên đường về, Thể, Nhạn và Dế mặt mày hớn hở, cười nói oang oang. Chỉ có tôi là dàu dàu.
- Làm gì buồn thiu vậy ? - Thể hỏi tôi.
Tôi cười gượng gạo:
- Khi nãy tao đạp gai, giờ còn đau!
Tôi phịa y như thật. Ba ông tướng tin ngay. Tụi nó tưởng tôi đau chân trong khi thật ra tôi
chỉ đau... lòng. Vừa mới đánh nhau với thằng Dư, làm sao tôi dám dẫn xác đến nhà thăm chị
nó. Cái hôm nào tôi hứa với Út Thêm bỗng trở nên xa lăng lắc. Cây phượng rực rỡ trước sân
nhà nó những ngày này tôi chỉ thấy trong mơ.
Trong những ngày buồn tình đó, chiều nào tôi cũng ghé chơi nhà nhỏ Thơm để tìm sự
khuây khỏa.
Nhỏ Thơm thấy tôi lên chơi thì mừng lắm. Và nó biểu lộ sự mừng rỡ đó bằng cách lấy cù
móc khều xoài xuống đãi tôi. Nhưng lúc này tôi không buồn ăn uống nữa. Thấy nó chạy lăng