HẮC ÁM VĂN MINH - Trang 235

Tại thời điểm lúc hắn đi lên tầng trệt, lại không có nhìn thấy những thi thể
trong phòng chưa thí, nhao nhao ngồi dậy như máy móc mà giãy dụa cổ,
nhìn xem bóng lưng hắn rời đi, cười lạnh khặc khặc.

Không bao lâu đi tới hành lang lầu một, ngọn đèn bốn phía trắng tinh, Bạch
Long cùng Mạc Phong hai người ở phía trước yên lặng dẫn đường, có thể là
bởi vì nơi này không khí vắng vẻ lạnh lẽo nên ngay cả Bạch Long hay nói
nhảm chém gió thì trên đường đi cũng không nói một lời.

"A?" Đi không bao lâu, Diệp Thần đột nhiên cảm giác được sau lưng có
người đi theo, không khỏi quay đầu nhìn, trên hành lang vắng vẻ lạnh lẽo,
rỗng tuếch, cái gì cũng không có, hắn nhíu mày, chẳng lẽ là mình đa nghi
rồi hả?

"Làm sao vậy?" Mạc Phong kinh ngạc nói.

Diệp Thần lắc đầu, nói: "Không có gì, đi thôi."

Mạc Phong nhìn hắn một cái, quay đầu tiếp tục dẫn đường.

Ba người dọc theo thang lầu, một đường đi tới lầu bốn, chỉ thấy trên tường
có 4 chữ treo tại đó, màu sắc đỏ tươi, huyết dịch nhỏ giọt, Diệp Thần thấy
cả kinh, nhìn kỹ lại, mới phát hiện chỉ là một dòng chữ không có bất kỳ đặc
biệt, đoán chừng là chính mình hoa mắt.

"Đi thôi!" Mạc Phong dẫn đầu đi đến.

Diệp Thần nhẹ gật đầu, đột nhiên trong lúc vô tình thấy được, trên tay Bạch
Long không có đèn pin, chỉ có một thanh rìu chữa cháy, mà trong tay Mạc
Phong cũng thế, cũng không có súng lục.

Diệp Thần nhíu mày, nói: "Đèn pin cùng súng lục của các ngươi đâu?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.