Thể chất bọn hắn đạt đến loại trình độ này, ăn cơm đã không có cách nào
nhét đầy cái bao tử rồi, trừ phi một hơi ăn được trăm chén, bên trong tích
lũy dinh dưỡng, mới có thể miễn cưỡng cho bọn hắn hoạt động.
Chỉ có thi thể thú biến dị, huyết nhục cực kỳ cường tráng, ẩn chứa phong
phú dinh dưỡng, mới có có tư cách thay thế cơm để ăn.
La Viêm từ đằng xa chậm rãi đi tới, liếc nhìn bọn người Diệp Thần, muốn
tiến đến gần, rồi lại sợ bị cự tuyệt, chỉ có ngồi ở cách đó không xa, yên lặng
mà lấy ra lương khô ăn.
Diệp Trúc thấy hắn bộ dáng đáng thương, tâm địa mềm nhũn, muốn gọi
hắn tới ngồi, bất quá lại bị một ánh mắt Diệp Thần ngăn trở. Mọi người
thấy Diệp Thần đối với La Viêm không có sắc mặt tốt, nguyên một đám
thức thời không có đi để ý tới, làm bộ dáng không có trông thấy nơi này có
người khác, phối hợp mà đàm thoại cười rộ lên.
Nửa đêm.
Một đoàn người tiến nhập giấc ngủ, hỏa diễm bên trên củi nhảy lên đẹp đẽ
như huyết đồng tử.
Xa xa, La Viêm cũng cùng bọn người Diệp Thần ngủ một chỗ, chỉ là ngủ
hai ba giờ sau, đôi mắt của hắn đột nhiên mở ra, đứng dậy từ từ, vụng trộm
liếc nhìn bọn người Diệp Thần, khẽ gọi: "Này?"
"Hô. . ." Đám Bạch Long nằm ngáy o..o....
"Này, có quái vật đến tập kích rồi." La Viêm trong thanh âm mang theo vẻ
lo lắng.
"Hô. . ." Mọi người vẫn như trước ngủ say, không để ý đến.