Lệnh thế mà khuất thân xin lỗi với một binh sĩ nho nhỏ, không biết là có
phải nàng ngốc hay không, hay là nàng quá thiện lương rồi.
“Không cần nói xin lỗi.” Diệp Thần không cho là đúng nói: “Dù sao
chuyện này đối với ngươi cũng sinh ra rất nhiều ảnh hưởng, chỉ có thể coi
là chúng ta hỏng bét, bị người khác chơi đểu.”
“Vậy ngươi xử lý sao?” Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng
nói: “Về sau này có rất nhiều người tìm ngươi làm phiền, nếu không thì ta
sẽ thỉnh cầu cho ta, cho ngươi một cái vị trí tướng quân?”
Diệp Thần lắc đầu, nói: "Không cần."
“Vì cái gì?” Mộ Dung Tuyết kinh ngạc nói, nàng không nghĩ tới Diệp Thàn
lại cự tuyệt, điều kiện như này đối với hắn không có lực hấp dẫn sao?
Thanh Hà bên cạnh nghe được tiếng Diệp Thần cự tuyệt mà không cần nghĩ
ngợi gì, thiếu chút nữa nhịn không được muốn xông qua bóp chết hắn, cái
này rõ ràng miễn phí đưa cho hắn một cái vị trí tướng quân thế mà không
nhận, quá bã đậu đi à nha?
“Ta rất nhanh tự mình có thể trở thành tướng quân!” Diệp Thần thuận
miệng nói, đối với hắn mà nói muốn trở thành một gã tướng quân cũng
không phải việc khó, vì vậy không muốn thiếu nhân tình người khác, hơn
nữa thông qua một nữ nhân mà lấy được chức vị, vậy thì sẽ có bao nhiêu
người tin phục?
Bành!
Đúng lúc này, cửa phòng bị một cước đá văng, một cái giầy thể thao màu
trắng từ ngoài cửa duỗi vào, đạp vào trên sàn nhà bóng loáng.