không che dấu chút nào, “Ngươi tìm chết?” Vừa rồi Trương Đức vuốt
mông ngựa hắn, giờ lại bị giáo huấn trước mặt mình, cái này là vô hình cho
hắn một bạt tai a.
“Sự tình lần trước còn chưa có tìm ngươi, còn không biết tốt xấu!” Diệp
Thần lạnh lùng liếc nhìn Trương Đức, sau đó đạm mạc nhìn hai người nam
tử nói: “Quản tốt chó của mình.”
“Ngươi. . .” Trương Đức tức giận toàn thân run rẩy, nóng rát đau đớn trên
mặt để cho hắn xấu hổ vô cùng, nhất là ở sau lưng còn rất nhiều thủ hạ
đang nhìn, vừa nghĩ tới mấy cái binh sĩ bình thường đối với mình cuối đầu
khom lưng, giờ lại xem mình bị một binh sĩ khác cho một cái tát, uy
nghiêm tích lũy đều hóa thành hư ão, trong nội tâm đối với Diệp Thần tràn
đầy oán độc.
“Một ngày nào đó, ta sẽ trả lại cho ngươi gấp đội!” Trương Đức nghiến
răng nghiến lợi nói.
Diệp Thần liếc mắt nhìn hắn, bàn tối bỗng nhiên di chuyển chém qua, nam
tử áo trắng bên cạnh thần sắc trầm xuống, tay như trảo rồng giơ lên, khẽ
bóp một trảo, người trong nghề liếc là thấy hắn không chỉ là đơn thuần
ngăn cản công kích Diệp Thần, mà là muốn phế đi cánh tay của hắn!
Diệp Thần thần sắc như thường, quỹ tích bàn tay chém ra không thay đổi,
trong nội tâm Trương Đức biết hai người nam tử sẽ ra tay, nếu không mình
bị đánh một lần tính là không may, thế nhưng lần hai bị người đánh thì mặt
mũi bọn hắn đều mất sạch, bởi vậy mới dám nói lời ác độc với Diệp Thần,
mong là hai vị tướng quân một khi ra tay thì sẽ không quá nhẹ, có thể cho
Diệp Thần chịu thiệt thòi lớn.
Mắt thấy bàn tay nam tử áo trắng muốn hướng đến nơi động mạch bàn tay
Diệp Thần, trong nội tâm Trương Đức âm thầm thoải mái, đúng lúc này,
một bàn tay khác đột nhiên xuất hiện quất vào trên mặt của hắn, lực lượng