ngoài mấy ngàn mét, cũng có thể nghe thấy người khác nhỏ giọng nghị
luận.
Lý Phong vội vàng ngậm miệng lại, trên mặt chồng chất dáng tươi cười, đi
xuống xe tải, nghênh đón Diệp Thần.
Diệp Thần mang theo đám người Hứa Thiên Quốc, nhanh chóng đi tới, lập
tức nhận ra khác thường, số lượng xe tải đã giảm bớt, hơn nữa bầu không
khí có chút sa sút, một mảnh đau thương.
Khẽ chau mày, Diệp Thần nhìn khuôn mặt tười cười nghênh đón của hai
người Lý Phong Cát Thiên, nói: "Chuyện gì xảy ra?"
Cát Thiên thu hồi nụ cười trên mặt, thần sắc phai nhạt, buồn phiền nói:
"Sau khi chúng ta điều khiển xe tải rời khỏi, đến nơi này chờ, không nghĩ
tới, trên đường gặp được vài đàu quái vật, mọi người ra sức đánh chết, cuối
cùng tổn thất mấy đại đội."
Lông mày Diệp Thần nhíu lại, con mắt nhìn chằm chằm Cát Thiên, nói: "Là
quái vật gì?"
Cát Thiên khẽ giật mình, không nghĩ tới Diệp Thần không quan tâm tổn
thấy bao nhiêu người, ngược lại là tư liệu quái vật, trong lòng có một tia
chuẩn bị không kịp, bất quá hắn là cáo già, tâm tư chuyển động cực nhanh,
than nhẹ một tiếng, có vài phần đau thương nói: "Quái vật kia quá hung tàn,
cực kỳ cao lớn, thân cao hai trượng, đầu có một sừng, bốn vó như sắt, gai
ngược cực dài, ở trên cái đuôi, là một đầu rắn rất dài, phun ra kịch độc, cực
kỳ khó chơi."
Diệp Thần không khỏi mày nhăn lại.
Trong lòng Cát Thiên cười lạnh "Tin rằng ngươi cũng đoán không được,
quái vật kia là ta chém gió ra, oahahaha, ngươi trở về cũng không tra ra
được gì, tối ra là giống quái vật nhân loại không biết đến!"