HẮC ÁM VĂN MINH - Trang 734

người bọn họ đều hi sinh.

Lúc bọn hắn bị quải vật phanh thây, rồi thân thể treo trên miệng quái vật,
gương mặt của họ vẫn còn nụ cười nhìn hắn...

Diệp Thần cả đời đều không thể quên!

Đó là huynh đệ!

Chỉ có trước mặt tử vong, động thân đứng ra vì bằng hữu! Lúc đó, Diệp
Thần gặp gỡ chỉ vẽn vẹn có mấy người bằng hữu, đều làm ấy thanh niên
nhiệt huyết, có thể vì phẫn nộ mà xông tới cấp trên, có thể nhìn trời mà hô
lên giấc mộng của mình, hồn nhiên đi trên đường cười to như đồ ngốc,
không sợ ánh mắt khinh bỏ chung quanh.

Tận thế tàn khốc, không có xóa đi nhân cách của bọn hắn.

Nghĩ tới đây, khóe mắt Diệp Thần chẳng biết từ lúc nào, chảy xuống một
giọt nước mắt, hắn mở to mắt, vẻ bi thương lóe lên rồi biến mất, đứng dậy,
nhìn phía cao ốc tàn phá phía xa, đường đi phế nát, mở hai tay ra, gió tự do
mà thổi vào người, phảng phất có thể bay lượn bầu trời!

Nhiệt huyết trong cơ thể đã từng yên lặng, giờ đây muốn bắn tóe ra, cảm
động trong tâm linh đã từng biến mất, cũng trở mình bừng lên. Tuy sau này
ở bên trong tận thế, đã trải qua rất nhiều chuyện, sau đó không tin tưởng bất
luận kẻ nào nữa, thế nhưng là đã từng cùng một chỗ với đồng bọn chiến
đấu kia, đã từng nghe tiếng cười lượn lờ bên tai kia, làm sao mà quên mất
được?

Hắn muốn hò hét toàn bộ thế giới.

Có lẽ là tâm huyết nhất thời dâng trào, Diệp Thần chưa bao giờ khát vọng
lực lượng ở thời khắc này như vậy, sau khi trùng sinh trở về, hắn một mực
theo đuổi mục tiêu, là đem muội muội bảo vệ tốt, không nên để cho nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.