HẮC ÁM VĂN MINH - Trang 840

Trương bào hạ xuống, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ Mộ Dung Tuyết, mang
theo vài phần nghịch ngợm.

Diệp Thần cười khổ, nói: "Sớm như thế, nàng đã ăn sáng chưa?"

"Sớm ăn rồi." Mộ Dung Tuyết nói, đem trường bào đưa tới trước mặt Diệp
Thần, hào hứng bừng bừng nói: "Tốt không, đẹp mắt không?"

"Đẹp." Diệp Thần nói tự đáy lòng, trường bào này cùng hắn không sai biệt
lắm, dùng ánh mắt thiên kim tiểu thư như Mộ Dung Tuyết này, có thể đem
một tấm da thú may vừa ngươi như thế, tính toán chính xác vô cùng khó có
được rồi.

"Hả?" Đôi mắt Diệp Thần giật mình, nhìn thấy ngón tay Mộ Dung Tuyết,
vốn là đầu ngón tay trắng nõn, thế mà phía trên có mấy điểm máu nhỏ, nội
tâm không khỏi chấn động, dùng sắc bóp mạnh trường bào trong tay, nhìn
nàng nửa ngày, ánh mắt dần dần nhu hòa.

Hắn còn nhớ rõ, khi còn bé thì có mẫu thân may quần áo cho mình, lúc nửa
đêm ngồi ở dưới ánh đèn mở may vá, khi thì xỏ kim, khi thì dập muỗi trên
chân.

Sau này, chỉ còn lại hai người mình và muội muội, sống nương tựa lẫn
nhau, tuy có bằng hữu để chém gió với nhau rất nhiều, nhưng một người
bằng hữu thật lòng thì chả có ai, trong trí nhớ, ngoại trừ cha mẹ muội muội
ra, vẫn chưa có người nào đối tốt với hắn như thế!

Chưa từng có!

Rất hiển nhiên, Mộ Dung Tuyết không phải trời sinh là biết may, tại trong
quá trình khâu vá, bàn tay nhỏ bé không biết bị đâm bao nhiêu lần, đây là
kim loại đặc biệt chế tác đấy, cực kỳ bén nhọn, nếu không thì sao may vá
được da thú.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.