Có trời mới biết bản thân sau khi tỉnh dậy nhìn thấy bên gối trống không
là có bao nhiêu thê lương, nhớ tới chính mình đem kiếm đâm vào ngực
người đó lại có bao nhiêu kinh hãi...
Mình thiếu chút nữa muốn chặt đi tay phải, nhưng nhớ lại thần sắc khinh
bạc lời nói ngả ngớn của người đó, liền bỏ qua ý nghĩ này ---- Không đáng!
Không đáng! Đó là nàng xứng đáng...
Cho dù là xứng đáng, tâm của mình cũng là bị vạn tiễn xuyên qua, phá
thành mảnh vụn...
Vì sao phải đối với ta như vậy? Vì cái gì lại đem yêu thương chân thành
trở thành vở kịch? Kiếp trước mình đã làm gì sai, không xứng có được
hạnh phúc sao? Hay là tình yêu này làm trái ý trời, mới phải chịu trừng phạt
thảm liệt như vậy...
Nàng đẩy cửa đi vào, nhớ tới ngày ấy mình và người đó phong ba vừa
hết, đại ca cùng biểu muội rất không hợp thời xuất hiện, bốn người ở trong
này vừa ăn vừa uống rượu. Ánh mắt của người đó sáng rực, còn chói mắt
hơn tinh quang. Sau người đó uống rượu rồi ngã xuống giường ôm chính
mình, ở bên tai nhẹ nhàng mà hà hơi, “Nàng nói lúc trước sao ta lại ngốc
như vậy, nghĩ đến có thể rời khỏi nàng, từ nay về sau sẽ không lo lắng, sẽ
không thương tâm, không nghĩ tới khi nhìn thấy nàng rời đi, cảm giác cả
bầu trời của ta đều sụp đỗ... Nàng nói xem ta làm sao lại thích nàng như
vậy đây...” Hương rượu đem thanh âm của người nọ đều huân đắc ngọt nị.
Khi đó ngươi thật sự say sao? Nếu say, này có phải là ngươi thiệt tình
nói, hay là công phu diễn trò của ngươi quá lợi hại ngay đến say cũng có
thể huyên thiên nói dối...
Nàng đi lại trong Hoa Minh, cảnh tượng trước kia từng màn hiện lên, rốt
cục nhịn không được che mặt nức nở...