Mắt thấy thân ảnh kia lại thối lui đến vách đá, đối với nàng tràn ra tươi
cười xinh đẹp, sau đó thả người nhảy xuống vách núi, như linh điệp bay đi.
Này linh điệp rời xa tầm mắt nàng, nàng chỉ cảm thấy được vạn niệm câu
không, hô to một tiếng “Không!”
Nàng muốn kêu, chớ đi, đừng rời bỏ ta, ta không muốn báo thù nữa, ta
chỉ muốn cùng ngươi ở đây cùng nhau, đừng đi!
Nàng hô to “Tú Thường!” Liều lĩnh nhảy xuống vách núi, đi truy tầm
cuộc đời này chính mình nhớ nhung...
Đoạn Vân Tụ đột nhiên mở to mắt, phát hiện mình không phải ở vách đá,
mà là nằm ở bên trong dược phòng, mà Diệp Tú Thường ngồi ở bên cạnh
nhìn mình, trong đôi mắt tình cảm khó phân.
Ánh mắt hai người xuyên qua mông lung, chạm vào nhau dây dưa. Đột
nhiên Diệp Tú Thường cúi người, hôn lên Đoạn Vân Tụ.
Bốn cánh môi chạm nhau, Diệp Tú Thường rốt cuộc không thể khắc chế
tình triều dây dưa hỗn loạn trong lòng mình, nàng chỉ biết mình yêu nữ tử
dưới thân, yêu dung nhan như ngọc của nàng, yêu mỗi tấc da thịt mỗi tia hô
hấp của nàng, yêu mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười, mỗi cái nhấc tay nhấc
chân, yêu nàng thiển đạm như thủy thanh lãnh như tuyết, yêu nàng kiêu
hãnh cao ngạo, yêu nàng ôn nhu như nước, yêu hết thảy hết thảy của nàng!
Nhìn thấy nàng uống qua nước trà Kim Xu uống, trong lòng chua xót
khôn kể, nhìn thấy nàng nằm ở bên người hôn mê bất tỉnh, muôn vàn đấu
tranh cũng vô pháp xuống tay. Một tiếng “Tú Thường” Đánh tan toàn bộ lý
trí của mình, làm cho mình cũng nhịn không được nữa muốn thân mật với
nàng, hút lấy hương thơm môi lưỡi của nàng, cảm thụ hơi thở ấm áp của
nàng, cảm thụ nàng bởi vì chính mình mà run rẩy.