HẠC MINH GIANG HỒ - Trang 711

Một cô nương phấn y (y phục màu hồng nhạt) trông coi cửa tiệm treo

một hàng dài tú tán, thấy Đoạn Vân Tụ đi tới, vội tiếp đón.

“Cô nương có muốn mua một cái hay không? Chúng ta bán tuyết ti tán

vừa nhẹ lại vừa đẹp, cô nương mua một cái đi a?”

Gần đây thường có mưa bụi, mình cũng nên mua một cái mới được.

Đoạn Vân Tụ mỉm cười gật gật đầu, nhìn nhìn một hàng dài tán dù treo
dưới mái hiên.

Ánh mắt của nàng quét đến một cái tú tán màu lam nhạt trong đó, phía

trên có thêu một cây hoa lê.

“Ta muốn xem cái kia.” Nàng dùng ánh mắt ý bảo.

Phấn y cô nương đem dù lấy xuống lấy lòng đưa cho Đoạn Vân Tụ. Nhìn

thấy trên mặt tán dù có mấy cây hoa thuần trắng, trong lòng chẳng biết tại
sao lại sinh ra nhè nhẹ đau.

Cô nương kia mặt lộ vẻ xin lỗi, “Ngươi muốn cái này...này tán sao? Thật

sự phải xin lỗi rồi, cái này... lại không bán.”

“Vì sao không bán?”

“Cái này, ta cũng không biết. Đây là tỷ tỷ thêu, nàng nói không bán, ta

cũng không dám bán cho ngươi.”

Nàng lại cố tình nhìn trúng tán dù này, chỉ là mình có thích đi nữa cũng

không thể đoạt cái người khác yêu thích, chỉ có thể đành thôi, muốn xoay
người rời đi.

Còn chưa đi được nửa bước, thanh âm của một nữ tử phía sau cánh cửa

truyền đến, “Hiểu Hà, tuyết ti dùng hết rồi, ngươi phải chạy một chuyến
đến chỗ Quý thúc a.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.