HẮC PHONG THÀNH CHIẾN KÝ - Trang 161

“Chuẩn bị sao rồi?” Lan Khắc Di hỏi Công Tôn.

Công Tôn khoát tay, “Trước mắt cứ thử một lần đã.”

Trong lúc nói chuyện thì phía xa lại truyền đến tiếng chuông trầm

ổn… Là tiếng chuông báo hiệu giờ Tý đã đến.

“Đến lúc rồi…” Lan Khắc Di phóng mắt nhìn ra xa, “Ngàn cân áp hạ

xuống…”

Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi hắn, “Ngươi không đi cùng?”

Lan Khắc Di kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Có lẽ nhiệm vụ của bọn ta sẽ thất bại, mà cho dù có thành công cũng

chưa chắc có thể cứu sống được cha ngươi.” Ngữ khí của Bạch Ngọc
Đường vẫn cứ lãnh đạm như vậy, trực tiếp nói thẳng, “Đây có lẽ là cơ hội
cuối cùng để ngươi nhìn mặt cha ngươi lần cuối, không tới nhìn một lần
sao?”

Thần sắc Lan Khắc Di có chút buồn bã, cứ đờ ra nhìn chằm chằm mặt

đất. Hắn là đang ngây ngẩn cái gì đây? Trong trí nhớ của hắn, Lan Khắc
Tĩnh Đạc vô cùng hiền từ, khi còn nhỏ thường cùng hắn cưỡi ngựa săn bắn,
thế nhưng dần dần… Người phụ thân mà hắn thật sự tín nhiệm lại chỉ tin
vào tà môn ma đạo, đại khái là kể từ khi mẫu thân hắn qua đời.

Cho tới bây giờ, phụ hoàng cùng với vị phụ thân hiền từ trong ký ức

kia đã không còn là một người nữa rồi…

Lan Khắc Di có thật sự muốn cha hắn được cứu hay không? Dĩ nhiên

là muốn! Thế nhưng thứ mà hắn tưởng niệm là sự săn sóc của nhiều năm
trước chứ không phải là một Bình Chung Vương, tên hôn quân mê tín, sùng
bái vu cổ, nhẹ dạ mà nghe theo bọn nịnh thần kia. Triển Chiêu, Bạch Ngọc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.