Ngũ gia suy nghĩ một chút, “Đại khái là vậy…”
Công Tôn, “Luôn cảm thấy thiếu cái gì.”
Lâm Dạ Hỏa, tỏ ý, “Đúng vậy! Yêu Vương nói cái gì mà Hỏa Long
Quốc, Hỏa Long Ký cái gì, hoàn toàn không quan hệ nha!”
Triệu Phổ cũng có chút khó chịu, ôm cánh tay, “Chỗ hoàng kim này
cảm giác không phải là tìm được mà là nhặt được.”
Trâu Lương hỏi Triệu Phổ, “Nếu không để cho người tới dọn ra ngoài
chứ?”
Triệu Phổ gật đầu, dặn dò, ” Thời điểm dọn đồ cẩn thận một chút, chớ
làm hư khu rừng kia, thật đẹp mắt, làm hư rất đáng tiếc.”
Giả ảnh gật đầu, mang người đi làm việc.
Tiểu Lương Tử thấy đã không có chuyện gì, liền hỏi, “Có thể ăn cơm
không? Con đói bụng rồi!”
Triệu Phổ cùng Công Tôn cũng đều không thể làm gì khác hơn là thở
dài, mọi người khoát khoát tay, ra rừng, chuẩn bị trở về Hắc Phong Thành
ăn cơm.
Lúc rời đi, khi đi qua tòa nhà kia, Triển Chiêu cũng không nhịn được
mà đi nhìn lại tòa nhà cũ cô độc kia, cùng với hai ngôi mộ trên sườn núi.
Không biết tại sao, rõ ràng là tìm được đồ mong muốn, trong lòng
nhưng trống trải… Cảm giác tiếc nuối nhiều hơn vui mừng.
…
Mà lúc này, bên ngoài Hắc Phong Thành cách đó không xa Vĩnh Cửu
Thủy Trấn, giống vậy một bụng nghi ngờ, còn có Ân Hậu cùng Thiên Tôn.