HAI MƯƠI NĂM SAU - Trang 160

- Trái hẳn lại cơ đấy? - D Artagnan sẵn sàng vi phạm điều mà Arthos căn
dặn là phải thành thực, - anh chả còn trẻ trung gì đâu.
- A! Mình hiểu, - Arthos hơi đó mặt nói, - mọi cái đều có kết thúc, d
Artagnan ạ. Sự cuồng điên cũng như mọi thứ khác.
- Lại còn sự thay đổi về tài sản nữa chứ, hình như vậy. Anh ở thật là tuyệt;
tôi đoán toàn nhà là của anh.
- Phải, bạn ạ, đó là gia sản nhỏ mà tôi đã nói với cậu là tôi được thừa kế khi
rời quân ngũ.
- Anh có vườn tược ngựa xe, bầy chó.
Arthos cười và nói:
- Vườn rộng hai mươi acpăng trên đó trồng rau và làm nhà phụ.
Ngựa tôi có hai con, dĩ nhiên không kể con ngựa cộc của thằng hầu, đàn
chó thì chỉ có bốn con chó canh rừng, hai con chó săn đuổi, và một con săn
đón. Mà cái bầy chó xa xỉ ấy, - Arthos mỉm cười nói thêm, - chẳng phải của
tôi.
- Phải, tôi hiểu, - D Artagnan, - Đó là dành cho cậu thiếu niên, cho Raoul.
Và d Artagnan nhìn Arthos với một nụ cười gượng.
- Bạn ơi, cậu đã đoán ra! - Arthos nói.
- Và cậu thiếu niên đó là khách, là con nuôi hoặc bà con họ hàng gì chăng?
A! Anh đã thay đổi nhiều đấy, Arthos, thân mến?
- D Artagnan thân mến ơi, - Arthos bình thản đáp, - cậu thiếu niên ấy là
một đứa trẻ mồ côi mà mẹ nó đã bỏ rơi tại nhà một vị linh mục xã khốn
khổ; tôi đã nuôi nấng dạy dỗ nó.
- Chắc nó mến anh lắm nhỉ?
- Tôi nghĩ rằng nó yêu quý tôi như cha đẻ.
- Nhất là rất hàm ơn phải không?
- Ồ, về chuyện ân huệ, - Arthos nói, - thì đều như nhau thôi, tôi hàm ơn nó
cũng bằng nó hàm ơn tôi; tôi không nói điều ấy với nó, nhưng tôi nói với
cậu, d Artagnan ạ, tôi vẫn là người mang ơn nó.
- Thế là thế nào? - Chàng ngự lâm ngạc nhiên.
- Ôi lạy Chúa! Đúng như vậy. Chính nó đã tạo cho tôi sự đổi thay mà cậu
đã thấy đấy. Tôi khô héo như một cái cây lẻ loi chẳng bám tí nào vào đất,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.