HAI MƯƠI NĂM SAU - Trang 81

- Nói nốt đi, con khỉ! Nào, thế rồi sao?
- Ấy! Thế rồi khi đến giữa phố Hàng Sắt, nhân xe chở ông Rochefort đi qua
một đám dân chúng và bọn lính áp giải hành hạ những người thị dân, thế là
người ta ồn ào lên; người tù nghĩ cơ hội thật là thuận tiện, bèn tự xưng tên
và kêu cứu. Lúc ấy tôi đang ở đó, tôi nhận ra tên ông bá tước de Rochefort
và nhớ rằng chính ông ấy đã cử tôi làm viên đội trong trung đoàn Piémont,
tôi bèn nói to lên rằng người tù này là bạn của quận công de Beaufort. Mọi
người liền nổi dậy, chặn ngựa lại, đánh tan đoàn áp giải. Trong khi tôi mở
cửa xe, ông Rochefort nhảy xuống đất lẫn vào đám đông. Khốn thay khi ấy
một đội tuần tra đi qua, chúng hợp với toán vệ sĩ và tấn công chúng tôi. Tôi
vừa đánh vừa rút về phía phố Tiquetonne, tôi bị đuổi riết phải trốn vào một
nhà ở cạnh nhà này; bọn chúng đã bao vây, sục sạo nhưng uổng công. Tôi
đã gặp ở tầng năm một người tốt bụng giấu tôi giữa hai tấm nệm. Tôi đã
nằm lại trong chỗ ẩn nấp của tôi, hoặc gần như thế, cho đến sáng, và nghĩ
rằng đến chiều họ lại bắt đầu những cuộc lục soát, tôi đánh liều bò lên ống
máng, tìm kiếm một lối vào sau đó một lối ra trong một ngôi nhà nào đó
không bị canh gác. Câu chuyện của tôi là thế đấy và thưa ông, xin lấy danh
dự mà thề rằng tôi sẽ rất thất vọng nếu nó làm ông chán tai.
- Không đâu, - D Artagnan nói, - thực sự tôi rất mừng là Rochefort đã được
tự do, nhưng cậu có biết rõ điều này không: nếu cậu rơi vào tay những
người của nhà vua, cậu sẽ bị treo cổ không dung tha.
- Mẹ kiếp, tôi biết lắm chứ! - Planchet nói- Đó chính là điều làm cho tôi sợ
hết hồn, và đấy, về sau tôi rất mừng khi gặp lại ông; bởi vì nếu ông mà
muốn giấu tôi thì chẳng có ai làm việc đó tốt hơn ông.
- Phải, - D Artagnan nói, - tôi không đòi hỏi gì hơn, dù rằng tôi chỉ phải hy
sinh không hơn không kém cái chức vị của tôi, nếu như người ta biết rằng
tôi đã cho một tên phiến loạn ẩn náu.
- Ôi, thưa ông, xin ông biết cho rằng tôi có thể liều mạng vì ông.
- Cậu có thể thêm hẳn vào là cậu liều mạng rồi, Planchet ạ. Tôi chỉ quên
những điều tôi cần phải quên, nhưng còn điều này, tôi muốn nhớ lại: Cậu
ngồi xuống đây, bình tĩnh mà ăn đi, bởi vì tôi nhận thấy cậu nhìn những
món ăn thừa của bữa ăn của tôi với một cái nhìn biểu hiện cảm xúc nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.