HẢI YÊU - Trang 438

mình.

“Tôi sớm biết sẽ có cái ngày này mà!” Victor thở dài, rót một ly nước lạnh
đưa cho nàng, vị khách vô lễ nửa đêm tới thăm không có tư cách hưởng thụ
trà và cà phê. “Vậy cô trần truồng chạy lung tung khắp nơi thế này nghĩa là
sao?”

Nick càng bi thương hơn nói: “Là vì… là vì làm xong việc thuyền trưởng
không cho tôi tiền, còn đánh tôi một trận, sau đó đá tôi ra khỏi phòng”.

“Không cho… cô! Cô lại dám đòi tiền ngài ấy hả?” Victor nhìn con nhóc
chết tiệt bằng ánh mắt không thể tin được, thầm cầu nguyện tất cả chỉ là
một cảnh tượng kỳ lạ trong mơ mà thôi.

Nick khẽ lẩm bẩm: “Lần này tôi sẵn sàng miễn phí, nhưng thuyền trưởng
nói sau này còn muốn nữa, lại còn độc chiếm, với lại ngài ấy không định
cung cấp chi phí bao nuôi”.

Nghe được những lời này, đôi mắt bác sĩ liền ẩm ướt, một cảm xúc bi ai thê
lương trỗi dậy, chỉ muốn ngẩng nhìn bầu trời thở dài, nhưng giờ vẫn là
đêm, trần nhà đã che hết tầm nhìn của anh ta.

“Vấn đề này cô đi tìm đương sự thương lượng có được không? Chỗ tôi là
phòng y tế! Chỉ lo việc chữa trị thân thể bị thương thôi, không phải là
phòng tư vấn tâm lý cũng không phải là cơ sở môi giới!”

Nick giống như một con sóc chuột không nhà để về, nhìn bác sĩ với ánh
mắt vô cùng đáng thương: “Tôi chẳng có nơi nào để đi cả, hơn nữa trên
người đang bị thương”. Nàng xoay người phơi tấm khăn trải giường dính
máu ra cho Victor xem: “Vết thương trên lưng rách rồi, mông cũng rất đau,
tôi xin được ở lại giường bệnh”.

“Thượng Đế ơi! Không cần phải báo cáo chi tiết chuyện của các người với
tôi!!!” Victor toàn thân run rẩy, chỉ muốn đá cái con nhóc này ra ngoài,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.