“Amen”. Victor khẽ mỉm cười bổ sung.
Nick nghi ngờ liếc nhìn cả hai người bọn họ.
Hayreddin cũng cười nói: “Vậy, em sẽ tin tôi – Barbarossa Hayreddin, nguyên soái của Ottoman,
Vua cướp biển, chủ nhân phía Đông Tây Địa Trung Hải, hay tin gã giáo sĩ nhà quê mồm miệng phun
toàn những thứ vớ vẩn kia?”.
Giọng nói của hắn chứa đầy vẻ uy nghiêm, trong ánh mắt hắn là vẻ tự tin kiên định không gì lay
chuyển được. Nick cảm nhận được một luồng dũng khí từ từ dâng lên trong trái tim, nàng tín nhiệm
hắn, ỷ lại và sùng bái hắn, thứ tình cảm mãnh liệt ấy hòa tan nỗi sợ hãi từ những lời nguyền.
“Nhưng thực sự rất đau, rất rất đau, đợi sau khi chết xuống địa ngục rồi, có phải tôi sẽ còn gặp phải
sự giày vò kinh khủng hơn đúng không?”.
“Bé con, chúng ta đều sẽ xuống địa ngục, có lẽ anh chàng bác sĩ sẽ là ngoại lệ…”
Victor bất mãn hừ một tiếng.
“Nói nhỏ cho em biết một bí mật,” Hayreddin khẽ nói: “Nhân gian chính là địa ngục. Thế giới sau
khi chết chẳng qua cũng chỉ là nhiều hơn một đống lửa diêm sinh thôi mà, không khác gì khoang
pháo cả”.
“Thật không?”
“Thật. Dựa vào tuổi tác mà nói, nhất định tôi sẽ đi trước em, đến lúc đó, tôi sẽ cùng Ilyas đánh chiếm
một thiên hạ khác, đợi em tới tìm tôi”. Hắn nói bằng thái độ của một bậc quân vương.
Trước mặt Nick dường như lại xuất hiện những cảnh tượng nhìn thấy lúc hôn mê: Mặt biển tối đen
không một tia sáng, vầng mặt trời đỏ tươi như máu vĩnh viễn không bao giờ lặn.
Thì ra là như vậy.
Vẻ âm u tan đi, Nick cảm thấy gánh nặng suốt nhiều năm qua trên ngực mình cuối cùng đã trở nên
nhẹ bẫng, hơi ấm tràn đến toàn bộ cơ thể, giống như được rửa tội một lần nữa. Khuôn mặt vẫn