sao? Bổn vương sợ vợ, cho nên ngươi hỏi vương phi đi! Vương phi nói cái
gì thì chính là cái đó, đừng hỏi bổn vương!"
Hả? Lần này, tất cả mọi người ở đại sảnh bên ngoài đều quay đầu lại, há
to mồm không thể tưởng tượng nổi nhìn sang bên này. Nhiếp chính vương
điện hạ nói gì? Sợ vợ? Trước mặt nhiều người như vậy, thoải mái mà nói
hắn sợ vợ?
Hiên Viên Ngạo nghe vậy, cười khổ một tiếng. Nếu là hắn, nhất định
không có thản nhiên giống như hoàng thúc được, cũng không có gì kỳ lạ
khi nữ nhân kia không chọn mình.
Vũ Văn Tiểu Tam hài lòng nhìn vẻ mặt của hắn, giống như sờ đầu tiểu
cẩu, sờ sờ đầu của hắn: "Ngoan!"
Trong nháy mắt, sắc mặt mỗ nam tràn đầy cảnh xuân rực rỡ, quay đầu về
phía nàng cười khuynh thành: "Người ta vẫn luôn rất ngoan!"
Ầm!
"Ầm!" , "Ầm!" , "Ầm!" . . . . . . Vài âm thanh truyền đến, nhiều đại thần
không ngồi vững được nữa! Không có lầm chứ? Đây là nhiếp chính vương
điện hạ của bọn họ sao? ! Nói sợ vợ coi như xong, còn "Người ta vẫn luôn
rất ngoan" , làm bọn họ lạnh đến buồn nôn. . . . . . Hôm nay có phải bọn họ
hoa mắt rồi không! Tai chắc cũng điếc rồi hả!
Vì vậy mỗ nữ rất thoả mãn mà gật gật đầu: "Coi như chàng thức thời!"
Quay đầu mở miệng về phía Thiên Thành Vũ: "Lời vương gia nói, ngươi
nghe rồi chứ? Hình như phủ nhiếp chính vương chúng ta và đại nhân không
có bao nhiêu giao tình, vậy mà ngươi lại mặt dày nói ra lời đó. Bổn vương
phi cũng không làm khó dễ, làm đại nhân mất thể diện trước mặt nhiều
người như vậy làm gì! Nếu không sau này đại nhân đi ra ngoài cũng không