"Nhi thần đã biết!" Bất đắc dĩ lắc đầu, nếu để cho Triệt biết mẫu hậu dặn
dò thế này , chỉ sợ cả đời này đều sẽ không trở lại!
Thái hậu nhíu mày : "Con không cần trả lời cho có lệ với ai gia!"
"Nhi thần làm sao có thể trả lời có lệ với mẫu hậu đâu, nếu không đi vào
triều sẽ đến không kịp , mẫu hậu, nhi thần đi trước !" Nói xong liền vội
vàng muốn chạy.
Chưa kịp bước đi , phía sau liền truyền đến giọng nói của thái hậu : "Mặc
nhi, tâm tư của con ai gia cũng biết, không nói đến chuyện Vũ Văn Tiểu
Tam đã có quan hệ bất chính với hoàng thúc của con , chính là chỉ cần nàng
từng là vương phi của Tam Hoàng đệ con , vô luận về sau có xảy ra chuyện
gì đều là chuyện thật không thể cải biến , làm đế vương, là gương mẫu của
vạn dân , nhất cử nhất động của con , thiên hạ thần dân đều nhìn . Ai gia hi
vọng con không làm cho ai gia thất vọng, không làm cho phụ hoàng con
thất vọng, lại càng không muốn làm cho lê dân bá tánh thất vọng!"
Bước chân dừng lại, trong mắt xẹt qua một chút đau đớn, những đạo lý
này hắn làm sao không biết? Cảm thấy giống như bị một ngọn núi đè ép ,
làm cho hắn khó chịu cực kỳ! Nhìn nhìn cảnh tượng trước mắt. . . . . .
Mọi người chỉ biết làm hoàng đế, có cung điện nguy nga , ở giữa kim lan
ngọc , cẩm tú phồn hoa! Chỉ biết làm đế vương, quyền thế ngập trời, vạn
dân cúng bái! Nhưng là lại có ai biết chiếm được mấy thứ này, muốn trả giá
thế nào , gánh vác trách nhiệm lớn bao nhiêu?
Nếu có kiếp sau, tuyệt không sinh ra ở hoàng gia, nếu có kiếp sau, thệ
không vì đế!
"Mẫu hậu, nhi thần biết đúng mực." Một câu lạnh nhạt nói ra, lại tràn
đầy bi thương.